Lần nào cũng vậy, bà đều gọi điện dặn:
“Cái Loan cứ ăn đi, của mẹ làm, đừng ngại. Ở trên đó đắt đỏ, tiết kiệm được đồng nào hay đồng nấy.”Thật lòng, tôi thương bà. Mỗi lần nhận đồ, tôi đều gọi cảm ơn. Nhưng thú thật, anh Hưng – chồng tôi – lại hay càu nhàu:
“Ở quê gửi mấy thứ vớ vẩn, tiền ship còn hơn tiền hàng.”
Anh nói thế khiến tôi buồn, nhưng chẳng dám cãi.
Tuần trước, mẹ gọi báo:
“Mẹ gửi cho hai đứa 10 cân mì sợi mẹ tự làm, nhớ đừng cho ai nhé.”Tôi cười:
“Vâng, con cảm ơn mẹ. Nhưng nhiều thế ăn sao hết ạ?”
Bà chỉ cười hiền:
“Cứ để dành, sau này con sẽ hiểu.”
Hôm sau, thùng mì được chuyển tới. Mở ra, tôi thấy mùi thơm ngai ngái của bột mì, mồ hôi mẹ phảng phất đâu đó. Mì vàng ruộm, được buộc thành từng bó gọn gàng.
Tôi cất đi một ít, còn lại chia cho hàng xóm. Anh Hưng thấy thế liền cau mày:
– Mẹ dặn đừng cho ai, em lại làm ngược.
– Có 10 cân thôi mà anh, ăn sao cho hết.
Khoảng 10 giờ đêm, tôi đang dọn bếp thì điện thoại reo. Là số của mẹ chồng. Giọng bà run run, yếu ớt:
– Loan à… con nhận được thùng mì chưa?
– Dạ rồi mẹ, con chia bớt cho mấy nhà hàng xóm ăn cùng cho vui.
Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau, bà khóc:
– Sao con lại cho người ta… Mẹ dặn rồi mà…
– Dạ, có chuyện gì thế mẹ?
Bà nghẹn ngào:
– Trong mấy bó mì… mẹ có giấu chút tiền tiết kiệm. Mẹ không biết gửi ngân hàng, sợ con trai tiêu hết nên gói trong đó cho con. Mỗi bó mẹ giấu 5 triệu, tổng cộng 50 triệu… Con nhớ tìm lại xem còn không…
Tôi chết lặng, rụng rời tay chân. Tim đập loạn xạ. Tôi lao ra mở tủ, xới tung đống mì còn lại. Đúng thật – trong bó thứ ba, tôi thấy mấy tờ tiền được gói cẩn thận trong túi ni lông, dính ít bột trắng.
Tôi òa khóc. Bà nghèo, cả đời chưa từng có 50 triệu, vậy mà vẫn nghĩ cho con dâu.
– Mẹ… vẫn thương em đến thế sao?
– Mẹ thương cả anh nữa, nhưng sợ anh bốc đồng làm ăn, nên gửi cho em giữ.
Hôm sau, tôi tức tốc về quê. Mẹ ngồi trước hiên nhà, dáng nhỏ bé, gầy hơn tôi nhớ nhiều. Thấy tôi, bà cười:
“Tưởng con giận mẹ…”
Tôi quỳ xuống, nắm tay bà, nước mắt trào ra:
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con không biết…”
Bà chỉ khẽ vuốt tóc tôi, giọng hiền như gió:
“Mẹ đâu trách, miễn con sống tử tế là được. Mẹ sợ mình già rồi, chẳng giúp được gì, nên mới giấu tiền cho hai đứa. Thế là mẹ yên tâm rồi.”
Mấy tháng sau, mẹ chồng tôi lâm bệnh nặng. Hôm bà mất, tôi lặng lẽ đặt trên bàn thờ bó mì cuối cùng còn sót lại.
Anh Hưng nhìn, nghẹn ngào:
“Giờ anh mới hiểu, vì sao mẹ bảo đừng cho ai…”
Tôi đáp, nước mắt chảy dài:
“Vì trong đó có cả tấm lòng và tình thương mẹ dành cho chúng ta.”