Rùпg Rợп Đắk Lắk :Cả Trườпg Học Ăп CҺáo NG.ƯỜI Suṓt NҺιḕu Ngàү Mà KҺȏпg Aι Haү
Trong buổi trưa yên bình tại trường THCS Tân Thành, Buôn Ma Thuột, Đắk Lắk tháng 10/2020, cô Hương – người phụ trách căng tin – khiến cả trường bàng hoàng khi lẩm bẩm gọi tên bé Tuấn, học sinh mất tích đêm trước. Món thịt kho tàu từng là niềm tự hào giờ gieo nghi ngờ khi mảnh vải áo đồng phục ướt nước kho nổi lên từ nồi thịt cùng chiếc vòng tay dây đỏ của Tuấn. Cô Hương, người được xem như mẹ thứ hai, đối diện vành móng ngựa với sự thật kinh hoàng về hai đứa trẻ.
Trường Tân Thành nằm lặng lẽ giữa phố cũ với dãy lớp học sơn vàng phai và căng tin bé xíu. Nơi đây rộn rã tiếng học sinh mỗi trưa nhờ bàn tay cô Hương – phụ nữ 35 tuổi với nụ cười hiền hậu và món thịt kho tàu thơm lừng. Cô không phải người địa phương, đến đây vài năm trước một mình, sống trong nhà trọ gần trường. Gương mặt hiền lành nhưng đôi mắt sâu thẳm giấu nỗi buồn vô danh. Miếng thịt mềm tan, nước kho sánh vàng ăn với canh rau muống khiến học trò suýt xoa. Các thầy cô khen “cơm cô Hương nấu như cơm mẹ”. Nhưng đằng sau hương vị ấy là bí ẩn: cô không mua thịt ở chợ, cũng không đặt hàng xe tải. Thầy Nam, giáo viên dạy văn, nhiều lần thấy cô mang túi nilon lớn bọc kín vào bếp.
Một trưa nọ, bé Tuấn – học sinh lớp 8 mồ côi cha, thường phụ cô dọn dẹp – vô tình thấy thứ gì đỏ tươi lấp ló trong túi nilon khiến cậu giật mình. Cô Hương quay lại cười như không có chuyện gì, nhưng ánh mắt trống rỗng. Chiều hôm đó, chiếc vòng tay dây đỏ rơi từ túi áo cô. Thầy Nam từ xa nhận ra nó giống hệt vòng của Tuấn – cậu bé vừa mất tích. Liệu món thịt kho chỉ là thịt heo?
Dân phường thì thầm cô Hương từng có con trai 10 tuổi chết trong tai nạn xe tải ở Pleiku nhiều năm trước. Từ đó cô sống như cái bóng. Học sinh quý cô vì sự quan tâm: cô dành thịt ngon cho trẻ nghèo, lén cho thêm cơm. Bé Tuấn thường ở lại rửa bát để được cô xoa đầu khen “cháu ngoan”. Thầy Nam bắt đầu để ý điều lạ: học sinh kể cô hay lẩm bẩm một mình trong bếp. Một chiều cuối tháng 9, ông thấy cô đứng bất động bên nồi thịt, lẩm bẩm gọi tên đứa trẻ. Khi hỏi nguồn gốc thịt, cô chỉ cười: “Có mối quen, thầy đừng lo” – nụ cười lạnh lẽo.Mùi thịt kho lan tỏa khắp sân thu hút cả trường, nhưng hương vị “ngọt lạ” khiến bà Mai – mẹ bé Tuấn bán cà phê đầu ngõ – nghi ngờ: “Thịt mua ở đâu mà tươi vậy?”. Cô Hương tránh ánh mắt: “Người quen gửi từ quê”. Bà Mai từng thấy cô kéo xe đẩy chở túi nilon buộc chặt vào sáng sớm. Thầy Nam sau khi thấy cô cầm chiếc khăn tay thêu hình con voi – vật bất ly thân của Tuấn – quyết định theo dõi. Một trưa, ông thấy cô mở túi nilon trong góc bếp, bên trong thứ nặng chĩu bọc giấy báo. Cô vội che khi nghe tiếng động.
Chiều 30/9, Tuấn ở lại phụ cô dọn căng tin như thường lệ. Cô xoa đầu hứa: “Mai cô cho thêm thịt”. Nhưng khi đèn đường sáng lên, Tuấn không về. Bà Mai chạy đến trường gọi con khắp sân. Cô Hương nói: “Cháu dọn xong lúc 4h rồi về”. Tay cô run nhẹ, ánh mắt hoảng loạn lướt qua góc bếp nơi túi nilon nằm im. Phụ huynh và giáo viên tìm khắp trường nhưng không thấy, cả chiếc khăn voi cũng biến mất.
Nửa đêm, công an phát hiện mảnh vải dính đất gần hàng rào. Bà Mai ngã quỵ: “Áo con tôi!”. Sáng 1/10, công an phong tỏa căng tin. Khi thẩm vấn, cô Hương bình tĩnh: “Tôi không biết gì”, nhưng một chiến sĩ trẻ thấy cô bước nhanh về phía túi nilon trong góc bếp. Họ yêu cầu kiểm tra. Mùi lạ bốc lên từ túi nilon buộc chặt. Khi mở ra, họ tìm thấy mảnh vải đồng phục Tuấn và dao nhỏ dính vết bẩn sẫm màu. Bà Mai hét qua cửa sổ: “Con tôi đâu?”.
Công an tiếp tục lật các gói giấy báo, phát hiện vòng tay dây đỏ của Tuấn. Một chiến sĩ mở nồi thịt kho, khuấy lớp nước sánh vàng – một mảnh vải nhỏ nổi lên. Bà Mai xé lòng: “Áo con tôi!”. Cô Hương đứng im, thở nặng nhọc. Nồi thịt bị niêm phong mang đi giám định.
Tối đó, tại đồn công an, cô Hương ngồi đối diện ánh đèn trắng. Tiếng khóc nghẹn của bà Mai vọng vào: “Trả con tôi!”. Kết quả ADN xác nhận mảnh vải trong nồi thịt và vòng tay là của Tuấn. Nhưng kinh hoàng hơn, mảnh vải khác trong túi nilon khớp ADN bé Kiên – học sinh mất tích năm 2019 cách trường 200m. Bà Mai ngã quỵ: “Không chỉ con tôi…”.
Ngày 10/10, phiên tòa diễn ra trong không khí ngột ngạt. Cô Hương thừa nhận đã vô tình gây chết Tuấn khi tranh cãi, rồi hoảng loạn giấu xác. Với bé Kiên, cô mất kiểm soát khi cậu làm vỡ đồ trong bếp năm trước. Cô kể nỗi đau mất con trai khiến bà ám ảnh, nhìn trẻ như bóng dáng con mình nhưng dễ nổi nóng. Lời khai đầy hối hận không xoa dịu được bà Mai gào “Trả con tôi!” hay gia đình Kiên sụp đổ sau năm tháng vô vọng. Tòa tuyên án tù chung thân.
Căng tin bị khóa chặt vĩnh viễn. Cộng đồng Tân Thành chìm trong ám ảnh. Quán ăn quanh trường vắng hoe. Người ta tổ chức cầu siêu cho hai linh hồn trẻ thơ, nhưng vết sẹo trong tim mọi người không dễ lành. Thầy Nam đứng lặng giữa sân trường tự hỏi: “Làm sao tin nhau sau chuyện này?”. Niềm tin gắn kết cộng đồng tan vỡ như lá bàng rơi trong gió thu.
Câu chuyện là lời cảnh tỉnh: Niềm tin quý giá nhưng sự tỉnh táo là lá chắn. Hãy trân trọng gia đình, lắng nghe linh cảm và bảo vệ trẻ em khỏi nguy cơ ẩn giấu – ngay cả nơi tưởng chừng an toàn nhất.