Nghe lời bố dặn: Con hãy cố gắng giữ nhịp thở đều, bám vào bất cứ cái gì nổi trên mặt nước… Bố sẽ bơi sau ngay…

 Sáng hôm đó, Vịnh Hạ Long khoác lên mình vẻ đẹp yên bình đến mê hoặc. Trời trong vắt, nắng trải vàng trên mặt nước lấp lánh. Gió biển mơn man, nhẹ như tơ, khiến sóng vỗ lăn tăn vào mạn thuyền như một khúc hát mùa hè. Khách du lịch khắp nơi đổ về, ai cũng mang theo nụ cười và kỳ vọng cho một ngày khám phá vùng vịnh di sản

Những cụm mây đen ùn ùn kéo đến từ phía xa, như một tấm màn khổng lồ dần phủ kín bầu trời. Không khí oi ả chuyển nhanh sang nặng nề, ẩm thấp. Gió bắt đầu giật mạnh, và sóng lớn dần. Trên thuyền, du khách bắt đầu hoang mang. Một vài người hỏi nhau về thời tiết, một vài người cầm điện thoại tìm sóng mạng để kiểm tra.

Mưa bắt đầu đổ xuống như trút. Từng đợt sóng cao bất thường táp mạnh vào mạn thuyền khiến con tàu nhỏ rung lắc dữ dội.

bố của Khánh đã quỳ xuống, nhanh chóng mặc chiếc áo phao vào người em. Ông siết chặt dây áo, kéo chốt, rồi nhìn thẳng vào mắt con trai.

“Giữ chặt áo phao, con phải nổi được. Có chuyện gì cũng phải cố gắng bơi. Nhớ chưa?”

“Còn bố thì sao ạ?”

“Bố sẽ ngay sau con.”

Những lời dặn đó là điều cuối cùng Khánh nhớ được từ bố.

Một đợt sóng lớn quật ngã tất cả. Chiếc thuyền chao đảo dữ dội trước khi bị lật hoàn toàn giữa vùng biển đang cuồng nộ.

Gần hai giờ sau, lực lượng cứu hộ tìm thấy Khánh đang trôi lập lờ giữa vịnh, tay bám chặt chiếc phao như ôm lấy sự sống cuối cùng. Em tím tái, run rẩy, nhưng còn tỉnh. Khi được vớt lên thuyền cứu nạn, em mở mắt, thều thào:

“Bố… bố em đưa áo phao cho em… còn bố đâu rồi?”

Không ai dám trả lời.

Cơ quan chức năng sau đó xác nhận: thi thể bố, mẹ và chị gái của Khánh lần lượt được tìm thấy. Mỗi người ở một vị trí khác nhau. Họ đã không kịp thoát.

Khánh là người duy nhất trong gia đình sống sót.

Tại bệnh viện, cậu bé 10 tuổi không khóc nhiều. Em chỉ lặng lẽ ôm con gấu bông ướt sũng – thứ em mang theo từ nhà và tình cờ còn nổi được cùng em trong vụ lật thuyền. Em gầy gò, ánh mắt lặng lẽ, thi thoảng lại nhìn trân trân về phía cửa sổ, nơi xa kia là biển.

Bác sĩ kể, đêm đầu tiên Khánh ngủ không yên. Em mơ gọi mẹ, rồi bật khóc trong vô thức. Em hỏi: “Bố đã nói sẽ ở ngay sau con… sao không tới?”

Những người lớn chỉ biết quay đi.

Tang lễ diễn ra trong không khí lặng câm. Ông bà ngoại tới đón Khánh. Không có quá nhiều nước mắt – có lẽ vì nỗi đau đã hóa đá trong lòng người ở lại. Trên đường trở về quê, Khánh không hỏi gì. Em ngồi yên, tay vẫn ôm chiếc gấu bông như một vật hộ mệnh.

Bây giờ, mỗi sáng sớm, người ta thấy một cậu bé nhỏ bé ra ngồi ở sân trước, hướng mặt lên trời, tay cầm mẩu giấy nhỏ. Đó là những lá thư ngắn em viết cho bố mẹ và chị, rồi gấp lại thành máy bay, thả lên trời:

>“Hôm nay con ăn cơm với bà. Con nhớ bố dặn phải sống. Con sẽ cố. Nhưng bố ơi… bố hứa ở ngay sau con mà…”

Cơn giông ngày hôm đó ở Hạ Long đến bất ngờ, như một vết cứa xé vào ký ức của biết bao con người. Nhưng trong nỗi đau tận cùng, hình ảnh người cha cuối cùng vẫn kịp đưa áo phao cho con, dặn dò trong giây phút sinh tử, đã trở thành một biểu tượng của tình phụ tử không gì sánh được.

Khánh mất cả gia đình trong cơn bão ấy, nhưng em mang theo một điều: ký ức về tình yêu đủ lớn để giữ một đứa trẻ sống sót giữa biển khơi.

me%2F138.0.0.0%20Safari%2F537.36&cb=1753061339" style="border-style: none; box-sizing: border-box; display: inline-block; height: auto; max-width: 100%; opacity: 1; transition: opacity 1s; vertical-align: middle;" width="0" />

Bài đăng phổ biến

Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ h-ừ-ng h-ự-c thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc…

Rúпg Độпg TҺaпҺ Hóa: Mẹ CҺồпg Xaү X.ác Coп Dȃu Để Làm Nem CҺua

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

“Coп пҺậп lươпg cҺưa? CҺo mẹ vàι trăm mua gạo” và cȃu trả lờι của coп gáι kҺιếп aι cũпg sṓc

Cặp Đôi Xích Cha Vào Gốc Cây, 3 Ngày Sau Công An Phát Hiện Điều Kinh Hoàng…

Rùпg Rợп Đắk Lắk :Cả Trườпg Học Ăп CҺáo NG.ƯỜI Suṓt NҺιḕu Ngàү Mà KҺȏпg Aι Haү

Con Dâu Bị Làm Nhục Ngay Giữa Đám Cưới – Cô Làm Điều Khiến Cả Gia Đình Quỳ Xuống

Phát hiện h;/ ài c//ốt liệt sĩ, làng tổ chức xây lại m;/ộ, vừa hạ tiểu xuống huy;ệt thì một người đàn ông gào khóc lao vào

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ t:ất