Nhà chồng cho đất, nhà đ/ẻ cho 2 tỷ xây nhà, xây xong bố mẹ chồng gọi luôn người đến b/án, không ngờ lại dính c/ái b/ẫy hoàn hảo của bố vợ…
Ngay từ lúc khởi công, bố mẹ chồng đã thể hiện rõ ý muốn “chủ nhà là họ”. Dù mảnh đất ghi tên chồng, nhưng mọi thiết kế, chi phí, lựa chọn vật liệu… đều phải qua họ. Tôi nói gì cũng bị gạt đi. Chồng tôi thì chỉ biết cười, bảo: “Thôi, đất của nhà anh, để bố mẹ quyết cho nhanh.”
Tôi im lặng, tự nhủ: “Thôi thì mình là con dâu, nhún một chút cũng chẳng sao.”Nhưng đến khi ngôi nhà hoàn thiện, tôi mới nhận ra mình đã quá ngây thơ.
Căn nhà hai tầng khang trang vừa xây xong chưa được bao lâu, một buổi sáng, bố chồng gọi vợ chồng tôi và lạnh lùng nói:– Bố mẹ tính rồi. Bán nhà này đi, lấy tiền mua miếng khác rộng hơn, gần trung tâm.– Đất này là của nhà này, bố mẹ có quyền. Còn tiền con bỏ ra thì… tính sau.
Câu “tính sau” ấy khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi quay sang nhìn chồng, mong anh nói đỡ một lời. Nhưng anh chỉ cúi gằm, lặng thinh.
– Bố mẹ ơi, tiền xây nhà là tiền bố mẹ con cho. Con đâu phải làm thuê cho nhà chồng mà mất trắng như thế…– Con gái có chồng rồi, tiền nào chẳng là của chồng. Cứ yên tâm, bán nhà này xong, bố mẹ sẽ tính cho vợ chồng con chỗ khác.Tôi về kể với bố mẹ đẻ, vừa nói vừa khóc. Tôi nghĩ ông bà sẽ khuyên tôi nhẫn nhịn, ai ngờ bố tôi chỉ im lặng, rồi nói một câu khiến tôi không quên suốt đời:– Con cứ để bố lo.– Tôi nghe bên thông gia tính bán nhà, mà cũng hay, tôi đang muốn mua một căn cho cháu ngoại ở riêng. Nhà này tôi thấy hợp.Bố chồng tôi cười khoái chí, tưởng gặp “con cá to”:
– Ông mua thì còn gì bằng. Nhà mới xây, nội thất đầy đủ, giá 5 tỷ.
Bố tôi không mặc cả, chỉ gật đầu:
– Được, tôi mua. Nhưng giao dịch theo đúng luật, công chứng, sang tên đầy đủ nhé.
Vài ngày sau, hai bên ký giấy bán nhà, có công chứng rõ ràng. Bên mua là ông Phạm Văn Tấn – chính là bố tôi. Tiền được chuyển khoản đầy đủ. Bố chồng tôi vui mừng, còn khoe với họ hàng rằng “con rể có bố vợ đại gia, chơi lớn thật.”
Chỉ có tôi và mẹ tôi là hiểu: bố đang bày một ván cờ.
Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, bố tôi mới nói nhỏ với tôi:– Con cứ ở đó bình thường. Giờ nhà là của bố, không ai có quyền đuổi con đi nữa.
Đúng như vậy, vài tuần sau, bố mẹ chồng tôi mang tiền bán nhà định mua miếng đất mới, nhưng khi đến làm thủ tục vay thêm ngân hàng thì bị từ chối. Lý do là: mảnh đất cũ đã không còn đứng tên họ, mà đứng tên ông Phạm Văn Tấn – người mua.
Họ mới tá hỏa, tìm đến bố tôi “xin thương lượng”, đòi mua lại. Bố tôi bình thản:
– Tôi đã mua theo đúng pháp luật, giá thị trường. Còn nếu muốn mua lại, tôi sẽ bán với giá 7 tỷ, vì giờ nhà tăng giá rồi.
Bố chồng tôi tức đến đỏ mặt, nhưng không làm gì được. Bố tôi mỉm cười, nói thêm một câu khiến ông ta nghẹn họng:
– Tôi không lấy một đồng lời nào đâu. Tôi sẽ sang tên lại cho con gái tôi – người đã bỏ 2 tỷ xây căn nhà này.
Hôm ấy, tôi khóc nức nở. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy rõ sự thông minh và bản lĩnh của bố. Ông không cần cãi vã, không cần lớn tiếng, chỉ một nước đi nhẹ mà khiến người khác phải cúi đầu.
Bố mẹ chồng tôi từ đó thay đổi thái độ. Không còn dám coi thường, cũng chẳng dám xen vào chuyện của vợ chồng tôi nữa. Còn chồng tôi – người từng im lặng để tôi chịu thiệt – sau vụ ấy mới ngộ ra rằng, nếu không đứng về phía vợ, thì sớm muộn cũng mất tất cả.
Anh chủ động xin lỗi bố tôi, rồi cùng tôi đi làm lại sổ hồng, ghi rõ hai vợ chồng đồng sở hữu.
Ngôi nhà vẫn vậy – hai tầng đơn sơ nhưng ấm áp hơn hẳn. Mỗi lần ngồi bên ban công, tôi lại nghĩ đến câu nói của bố:
“Con gái bố, dù lấy chồng, vẫn phải có chỗ đứng đàng hoàng trong nhà. Tiền bạc có thể mất, nhưng danh dự thì không.”
Giờ đây, người ta vẫn bảo tôi là người may mắn. Nhưng tôi biết, đó không phải vì nhà chồng giàu, mà vì tôi có một người bố biết cách bảo vệ con gái bằng trí tuệ và tình thương.
Một “cái bẫy hoàn hảo” của bố – không để ai bị tổn thương, nhưng khiến kẻ tham lam phải nhận ra rằng: đừng bao giờ coi thường lòng người cha yêu con.