CҺú Tιểu 7 Tuổι Đếп Đồп Cȏпg Aп Xιп Bắt Sư TҺầү Trụ Trì – Cȃu Nóι KҺιếп Tất Cả Im Lặпg

 

CҺú Tιểu 7 Tuổι Đếп Đồп Cȏпg Aп Xιп Bắt Sư TҺầү Trụ Trì – Cȃu Nóι KҺιếп Tất Cả Im Lặпg

Trưa hè năm 2016, tại một vùng quê miền Trung nắng cháy, con đường đất đỏ dẫn vào xã Hòa Bình như phủ một lớp bụi mịn màng, nóng rát dưới ánh mặt trời. Không một bóng người, chỉ có tiếng ve kêu rền rĩ và vài chú chó nằm thở hổn hển dưới bóng cây. Trong cái tĩnh lặng ấy, một dáng người nhỏ bé xuất hiện, bước chân chậm rãi nhưng kiên định. Đó là Minh Đức, một chú tiểu tám tuổi, đầu trọc, áo nâu sòng sờn rách, đôi dép cao su mòn vẹt dính đầy bùn đất. Đôi tay em run nhẹ, nhưng ánh mắt lại sáng quắc, như đã chuẩn bị từ lâu cho khoảnh khắc này.

Minh Đức đứng trước cổng đồn công an xã Hòa Bình, nơi cánh cổng sắt màu xanh đã phai, loang lổ vết rỉ. Em gõ ba tiếng, khô khốc, như tiếng mõ chùa vang lên giữa trưa vắng. Một chiến sĩ công an tên Long, khoảng 35 tuổi, bước ra, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy một chú tiểu nhỏ bé đứng đó. “Chú ơi, bắt sư thầy con đi,” Minh Đức nói, giọng đanh thép nhưng bình tĩnh. Câu nói ấy khiến Long sững người, không tin vào tai mình. “Con nói gì? Sư thầy nào?” anh hỏi lại. Minh Đức lặp lại, “Dạ, bắt sư thầy con. Thầy ở chùa Phước An. Con đi bộ từ sáng, mệt lắm, cho con ngồi một lát.”

Long vội mở cổng, mời em vào. Trong phòng nghỉ mát lạnh, Minh Đức ngồi xuống, uống từng ngụm nước chậm rãi, ánh mắt không chút hoảng loạn. Long nhẹ nhàng hỏi, “Con có thể kể chú nghe chuyện gì xảy ra không?” Minh Đức lắc đầu, “Con mệt quá, mai con kể.” Long không ép, chỉ trao đổi nhanh với đồng đội và gọi lên huyện. Một vụ việc kỳ lạ bắt đầu từ đây, mở ra bí mật kinh hoàng mà không ai ngờ tới.

Sáng hôm sau, Minh Đức ngồi trên ghế gỗ trong đồn công an, ánh mắt nhìn ra khoảng sân nhỏ có cây mít trổ hoa vàng. Long ngồi đối diện, rót nước cho em, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Minh Đức bắt đầu kể, giọng đều đều như đọc kinh, nhưng mỗi câu lại như lưỡi dao cứa vào lòng người nghe.

“Con sinh năm 2008, mẹ mất khi con năm tuổi, ba thì con không biết mặt. Bà hàng xóm nuôi con một thời gian, nhưng bà nghèo, không đủ sức. Một ngày, có một thầy tới, nói chùa Phước An nhận nuôi trẻ mồ côi, cho ăn học, dạy tụng kinh. Bà khóc, nói con có phước. Con không hiểu, chỉ thấy thầy nhìn con lâu lắm, rồi nói mắt con sáng, hợp tu.”

Chùa Phước An nằm sâu trong núi, qua mấy con suối và đường đất đỏ gập ghềnh. Chùa nhỏ, chỉ có một chính điện lợp ngói cũ, một dãy nhà xi măng xám xịt, sân gạch bể cỏ mọc lấp ló. Minh Đức bước vào, không ai chào, không ai cười. Các chú tiểu lớn hơn chỉ liếc nhìn, rồi cúi đầu làm việc: quét sân, rửa lá, đốn củi. Thầy trụ trì, pháp danh Tịnh Quang, là người đàn ông to lớn, mặt nghiêm khắc, tay đeo chuỗi hạt gỗ đen bóng. Ông chỉ nói một câu, “Gọi ta là thầy, không được lười, không được khóc, không được nhớ nhà.”

Ngày của Minh Đức ở chùa lặp đi lặp lại: dậy lúc 3 giờ sáng tụng kinh, làm việc từ quét sân đến cọ nhà vệ sinh, trưa ăn cơm trắng với canh rau, chiều lại tụng kinh, tối thiền. Ai ngủ gật bị đánh bằng cán chổi, ai tụng sai bị quỳ gạch. Minh Đức từng làm rơi muỗng, bị chú lớn tên Hùng đá nhẹ dưới bàn, thì thầm, “Nhặt nhanh, không là ăn roi.” Không khí trong chùa lạnh lẽo, không ai nói chuyện, không ai cười. Mỗi tháng, có khách từ thành phố đến, các chú tiểu phải đứng xếp hàng, chắp tay niệm Phật, mỉm cười. Nhưng khi khách đi, bánh kẹo, quần áo đều bị thu lại.

Minh Đức kể tiếp, giọng nhỏ hơn, như sợ ai đó nghe thấy. “Sau chính điện có một cánh cửa gỗ, che bởi bàn thờ tổ. Một lần con lau tượng, thấy dưới sàn có bản lề sắt. Gió lạnh thổi lên từ khe hở. Con chưa kịp nhìn kỹ thì bị chú Hùng kéo dậy, tát một cái, nói, Hawkins. Đó là tầng hầm, tụi con gọi là ‘hầm tối’. Ai phạm lỗi bị nhốt dưới đó, không đèn, không nước, chỉ có một cái chiếu rách. Có lần bạn Hòa bị nhốt hai ngày vì tụng sai kinh. Con nghe tiếng bạn khóc vọng lên, rồi im bặt. Sau đó, bạn ấy biến mất. Thầy nói bạn được đưa đi chùa khác, nhưng con không tin.”

Minh Đức kể trong một năm, ba bạn biến mất sau khi bị nhốt hầm. Mỗi lần đều có người lạ đến, thầy đưa họ một túi đen, rồi họ rời đi với một bao tải lớn trên xe. Minh Đức run rẩy khi kể, “Con thấy một người đàn ông từng bị dân làng mắng vì bắt cóc trẻ ở chợ. Con biết ông ta không tốt. Khi con kể cho bạn Thắng, thầy gọi con lên, đánh ba roi, bắt quỳ ba giờ trước tượng Phật.”

Long đứng bật dậy, gọi đội trưởng huyện. “Có dấu hiệu buôn người. Cần khám xét gấp.” Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, như báo hiệu một cơn bão sắp đến.

Long gửi báo cáo lên huyện, kèm ảnh vết roi trên lưng Minh Đức và sơ đồ tầng hầm do em vẽ. Một cán bộ tên Nam đóng vai Phật tử, đến chùa Phước An quan sát. Anh phát hiện bản lề dưới bàn thờ và một camera duy nhất hướng ra sân, tránh ghi hình khu vực tầng hầm. Nam rời chùa sau ba ngày, báo cáo cần chứng cứ cụ thể hơn.

Minh Đức đưa cho Long một cuốn sổ cũ, giấu trong gối. Trang đầu ghi “Chùa Phước An, 2015”. Các trang sau là những dòng chữ run rẩy: “Bạn Hòa bị đánh vì tụng sai. Bạn Thắng nhịn ăn hai ngày vì làm rơi chén. Bạn Tâm biến mất sau hầm tối, không ai dám hỏi.” Dòng cuối viết, “Nếu con mất tích, xin tìm bạn Tâm.”

Long cất sổ, gửi hồ sơ lên tỉnh. Lệnh khám xét được ký, và bí mật chùa Phước An sắp bị phanh phui.

Đêm đó, đội đặc nhiệm tỉnh tiếp cận chùa Phước An. Họ nạy cánh cửa dưới bàn thờ, phát hiện hai chú tiểu co quắp trong tầng hầm lạnh lẽo, kiệt sức, nhiễm lạnh. Cả hai được đưa ra ngoài, sốt nhẹ và mất nước. Thầy Tịnh Quang không có trong chùa, phòng riêng trống rỗng, két sắt để lại không còn gì. Một chú tiểu lớn tuổi nói thầy đi tụng kinh ở chùa khác, nhưng không ai xác nhận.

Lệnh truy nã Tịnh Quang được ban hành. Chùa bị niêm phong, các chú tiểu được đưa về trạm y tế. Vụ án không còn là nghi vấn, mà là bằng chứng của một tổ chức trá hình, lợi dụng niềm tin tôn giáo.

Hồ sơ cho thấy Tịnh Quang, tên thật Lê Văn Hùng, từng bị tù vì buôn người. Sau khi ra tù, hắn giả danh sư thầy, dựng chùa Phước An để che giấu tội ác. Các clip trên mạng về chú tiểu bị phạt là dàn dựng, dùng để quyên góp tiền từ thiện, chảy vào tài khoản vợ cũ của Hùng. Một bức ảnh Minh Đức để lại hé lộ liên hệ với một kẻ buôn người quốc tế. Hùng bị bắt tại sân bay Tân Sơn Nhất khi cố trốn ra nước ngoài.

Trong phòng hỏi cung, Hùng vẫn giữ vẻ bình thản, gọi hành vi của mình là “dạy dỗ nghiêm khắc”. Nhưng lời khai của chú tiểu tên Bảo, bị ép khóc trong clip, đã vạch trần sự thật. Hùng bị khởi tố với nhiều tội danh, từ hành hạ trẻ em đến buôn người và làm giả giấy tờ.

Một tháng sau, chùa Phước An bị bỏ hoang. Các chú tiểu được chăm sóc tại trung tâm bảo trợ, có tên thật, giấy khai sinh, và cơ hội học chữ. Minh Đức, suy dinh dưỡng nhưng dần hồi phục, bật khóc khi học chữ A đầu tiên, không vì đau mà vì được sống như một đứa trẻ. Em viết vào sổ mới, “Con tên Nguyễn Minh Đức, con tám tuổi, con muốn học chữ và giúp những ai bị nhốt như con.”

Câu chuyện của Minh Đức không chỉ lật tẩy một tội ác mà còn đánh thức xã hội về việc mù quáng tin vào hình thức. Khi cái ác núp bóng sự kính sợ, im lặng là đồng lõa. Trẻ em cần một thế giới biết đối diện cái ác, không phải cúi đầu trước nó.

Bài đăng phổ biến

Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ h-ừ-ng h-ự-c thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc…

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

“Coп пҺậп lươпg cҺưa? CҺo mẹ vàι trăm mua gạo” và cȃu trả lờι của coп gáι kҺιếп aι cũпg sṓc

Cặp Đôi Xích Cha Vào Gốc Cây, 3 Ngày Sau Công An Phát Hiện Điều Kinh Hoàng…

Vợ ngoại tình với ông hàng xóm 60 tuổi và cái kết khi người chồng biết sự thật khiến ai cũng nghẹn lòng

Con Dâu Bị Làm Nhục Ngay Giữa Đám Cưới – Cô Làm Điều Khiến Cả Gia Đình Quỳ Xuống

Nữ Tử Tù Bất Ngờ Mang Thai Trong Trại Giam – Giám Ngục Xem Lại Camera Sốc Vì Sự Thật

Phát hiện h;/ ài c//ốt liệt sĩ, làng tổ chức xây lại m;/ộ, vừa hạ tiểu xuống huy;ệt thì một người đàn ông gào khóc lao vào

“Bố ăn sáng trước đi ạ. Con đưa cu Đức đi học, hôm nay dậy trễ quá nên sợ cháu nó trễ học, bố ạ.”

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ t:ất