Đại gia ch;ứng kh;oán về tận quê hỏi vợ, kỳ lạ là anh lại chọn cô gái x//ấu nhất làng làm vợ, đến lúc công bố di chúc cả làng mới hiểu lý do quá thâm hiểm phía sau…

Từ trong xe bước ra một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cao ráo, bảnh bao, mái tóc chải ngược cẩn thận, ánh mắt lạnh lùng sau cặp kính râm hàng hiệu. Đó chính là Lâm, một đại gia nổi tiếng trong giới tài chính – người từng gây sốt trên sàn chứng khoán với những thương vụ nghìn tỷ.
Việc anh bất ngờ xuất hiện ở một nơi nghèo nàn, lạc hậu khiến cả làng xôn xao.
– Chắc về tìm tổ tiên chứ ai về đây hỏi vợ? – ông Tám châm điếu thuốc lào, hít một hơi dài rồi lắc đầu.
Nhưng đồn đoán tan biến khi chính Lâm mở lời: anh đang về quê tìm vợ.
Không ai hiểu tại sao một người đàn ông thành đạt, có tất cả trong tay, lại về cái làng nghèo nàn này tìm người phụ nữ đời mình. Anh không tiết lộ lý do, chỉ nói anh cần một người chân thật, không giả dối, sống tử tế và không màng danh lợi.Vậy là từ hôm ấy, khắp làng dậy sóng. Các cô gái son trẻ, thậm chí các bà mẹ đơn thân cũng tề chỉnh trang phục, trang điểm kỹ càng, hy vọng lọt vào mắt xanh của vị đại gia.
Anh đi qua từng nhà, trò chuyện, quan sát, hỏi han. Nhưng rồi… chẳng chọn ai.
Trong một buổi chiều mưa rả rích, khi đang quay xe trở về thành phố vì cảm thấy thất vọng, Lâm bất ngờ dừng lại trước cổng đình làng.
Trước mặt anh là một người phụ nữ đang cõng một bà cụ già yếu qua đoạn đường ngập nước và lầy lội. Mưa tạt vào mặt, bùn đất bám đầy ống quần, nhưng cô không một lời than vãn, vẫn nhẹ nhàng vỗ về bà cụ trên lưng.
Lâm bước xuống, cầm dù chạy lại giúp. Cô gái ngước nhìn anh rồi mỉm cười – một nụ cười hiền lành, thật thà, dù gương mặt không ưa nhìn: da ngăm đen, răng hô, mắt lệch nhẹ vì tai nạn từ nhỏ.
– Không cần đâu cậu ơi, cụ Bảy yếu lắm, tôi quen rồi. Mình giúp người ta chút, về ngủ cũng thấy ấm lòng.Lâm như bị đứng hình.
Cô gái không biết anh là ai. Không màng đến sự hiện diện của anh. Không cố gây ấn tượng. Chỉ đơn giản là làm điều tử tế vì muốn vậy.Anh hỏi người dân xung quanh, và biết cô tên Nguyễn Thị Mười – hay còn gọi là Mười Xấu, người phụ nữ không ai trong làng muốn cưới. Nhưng ai cũng công nhận: cô sống hiền lành, tử tế, không ganh ghét, không tính toán. Cô đi lượm ve chai nuôi mẹ già, thỉnh thoảng gom tiền mua thuốc cho người nghèo, chẳng mong ai trả ơn.
Chính khoảnh khắc đó khiến Lâm đưa ra một quyết định kỳ lạ nhưng đầy chắc chắn: anh sẽ cưới Mười.
Không vì tình yêu sét đánh. Không vì thương hại. Mà vì anh muốn tin rằng, nếu có một người xứng đáng nắm giữ những gì anh để lại, thì người đó phải là người có tấm lòng đẹp.
– Nó bị ếm bùa à? – bà Sáu hàng xóm chép miệng. Chắc Mười biết bí mật gì đó ghê gớm của ổng… – có người thì thầm.Nhưng mặc mọi lời dị nghị, đám cưới vẫn diễn ra long trọng, có chính quyền xã chứng kiến. Mười mặc váy cưới lần đầu tiên trong đời, mắt rưng rưng không hiểu vì sao số phận lại đột ngột rẽ lối như vậy.
Sau đám cưới, Lâm đưa Mười lên thành phố sống. Anh không đòi hỏi cô làm gì ngoài việc sống đúng con người mình. Không bắt học làm vợ quý tộc, không ép cô trang điểm hay thay đổi.
Anh nói:
– Em là ai thì cứ là như vậy. Anh cưới em vì em là người không cần phải cố gắng trở thành ai khác.
Mười sống lặng lẽ trong căn biệt thự rộng lớn. Cô không dám động vào tiền bạc, cũng không gọi bạn bè khoe khoang. Chỉ mong mẹ được sống khỏe, và anh – người chồng kỳ lạ – luôn bình an.Năm thứ ba sau đám cưới, khi Mười đang chuẩn bị bữa cơm tối, điện thoại đổ chuông.
Lâm đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông khi đi công tác.
Tang lễ diễn ra lặng lẽ. Sau đó vài ngày, luật sư riêng của Lâm đến gặp Mười và công bố di chúc.Tất cả tài sản – từ cổ phần công ty, bất động sản, cổ phiếu – trị giá hơn 2.000 tỷ đồng – được toàn bộ để lại cho Mười, không qua trung gian, không điều kiện.
Người dân trong làng, thậm chí cả cộng đồng mạng sau khi hay tin, đều sững sờ. Nhưng điều khiến mọi người rơi nước mắt lại là bức thư tay Lâm để lại trong di chúc:
“Tôi chọn Mười không phải vì cô ấy đẹp, càng không vì cô ấy tài giỏi. Tôi chọn cô ấy vì trong thế giới này – nơi ai cũng đeo mặt nạ – thì Mười là người duy nhất sống thật với lòng mình.”
“Cô ấy không cần gì từ tôi. Không cố thu hút, không đòi hỏi. Và chính sự không cần ấy khiến tôi muốn cho đi tất cả.”
“Tôi từng bị bạn phản bội, người yêu cũ lợi dụng, đối tác lừa đảo. Tôi mất niềm tin vào con người, cho đến khi gặp một cô gái giữa làng quê hẻo lánh, dám cõng bà cụ già qua đường mưa mà không chờ ai giúp. Cô ấy làm việc tốt mà không cần ai chứng kiến.”
“Tôi chết, nhưng tôi muốn tài sản của mình sống đúng cách. Và tôi tin cô ấy là người duy nhất có thể làm điều đó.”
Sau khi tin tức lan truyền, Mười trở thành tâm điểm dư luận. Người thì ngưỡng mộ, người ghen ghét, người hoài nghi. Nhưng cô không lên tiếng. Không khoe khoang. Không mua xe sang hay hàng hiệu.
Cô lặng lẽ dùng số tiền đó để:
Xây trường học ở làng quê.
Mở bệnh viện nhỏ cho người nghèo.
Lập quỹ học bổng cho trẻ em miền núi.
Thành lập một tổ chức phi lợi nhuận hỗ trợ phụ nữ bị kỳ thị ngoại hình.
Người ta dần gọi cô là Người phụ nữ có trái tim đẹp nhất, thay vì “Người xấu nhất làng” như trước đây.
Trong một lần hiếm hoi trả lời phỏng vấn, Mười nói nhẹ nhàng:
“Tôi không làm gì đặc biệt. Tôi chỉ sống như mình nghĩ là đúng. Anh ấy… là người duy nhất nhìn thấy điều đó trong tôi. Và tôi chỉ muốn xứng đáng với niềm tin mà anh để lại.”
Có những điều trong cuộc đời không thể đo đếm bằng vẻ bề ngoài, danh vọng hay học thức. Có những giá trị chỉ hiện lên khi người ta dám sống tử tế giữa một thế giới đầy giả tạo.
Và đôi khi, người xứng đáng nhất để nắm giữ cả gia tài không phải là người giỏi nhất, đẹp nhất, mà là người thật nhất.