Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái t///át – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo” khiến anh qu///ỳ g//ối trong nước mắt…
Mai mỉm cười:
– Còn mẹ em, lát anh đi cùng em qua biếu chút quà nhé, dù chỉ tượng trưng thôi…Mai im lặng, tim nghẹn lại. Nhưng khi cô định giải thích rằng tặng mẹ vợ không phải vì “có công” mà vì là phép lịch sự, thì Dũng đã quát lên:
– Đừng cãi! Ở nhà này, tiền anh làm ra, anh có quyền quyết định!Buổi chiều, Mai lặng lẽ mặc áo, chuẩn bị đi thăm mẹ đẻ. Cô mua bó hoa nhỏ, tự bỏ tiền túi ra. Nhưng khi vừa ra đến cửa, Dũng chặn lại:
– Cô đi đâu?
– Em sang thăm mẹ. Ngày phụ nữ mà…
– Không được! Cô ở nhà tiếp khách giúp tôi, tối nay có mấy anh bạn đến nhậu.– Anh à, mẹ em chỉ có một mình, em ghé chút rồi về.
Dũng nổi giận, giơ tay tát cô hai cái nảy lửa:
– Cô cãi à? Ở nhà ngay!
“Anh tặng mẹ anh 50 triệu, không sao. Anh tặng mẹ em 0 đồng, cũng được. Anh tặng em 2 cái tát, em nhận. Nhưng hôm nay, em tặng anh lại sự tự do mà anh muốn. Từ giờ, anh có thể làm chủ cuộc đời anh – không còn ai để anh sai khiến nữa.”
Dũng tức giận, gọi điện cho Mai nhưng cô không nghe. Anh chạy sang nhà mẹ vợ, định làm ầm lên, nhưng chỉ thấy căn nhà nhỏ vắng lặng. Hàng xóm bảo: “Mai đi rồi, nghe nói vào Sài Gòn làm việc”.
Thời gian trôi, Dũng vẫn sống trong ngôi nhà to, nhưng trống trải. Không ai nấu cơm, không ai giặt áo. Những bữa nhậu giờ cũng thưa dần, bạn bè chẳng còn tụ tập. Mẹ anh bệnh, Mai vẫn lặng lẽ gửi quà và tiền về, dù đã ly hôn.
Một năm sau, đúng ngày 20/10, Dũng nhận được phong bì chuyển phát nhanh. Bên trong là tấm thiệp chúc mừng phụ nữ và một tấm ảnh – Mai mặc áo dài trắng, đứng trên sân khấu nhận giải thưởng “Nhân viên xuất sắc nhất”. Cạnh cô là giám đốc công ty – người đàn ông lịch lãm đang nắm tay chúc mừng.Phía sau tấm thiệp, chỉ có dòng chữ mềm mại:“Cảm ơn anh vì đã dạy em biết mình xứng đáng với điều gì.”
Dũng ngồi lặng rất lâu. Anh nhớ lại ánh mắt đau đớn của Mai ngày nào, nhớ hai cái tát mà mình từng hả hê. Giờ đây, anh mới thấy chúng như lưỡi dao cứa ngược vào lòng.
Tối hôm đó, anh đến nhà mẹ đẻ. Bà nhìn con trai thở dài:
– Ngày trước, mẹ đã bảo con, lấy vợ phải biết trân trọng. Người phụ nữ nào cũng cần được yêu thương, chứ không phải coi thường. Con tặng mẹ 50 triệu, mẹ đâu cần. Mẹ chỉ muốn con biết yêu thương đúng người…
Dũng quỳ xuống, nước mắt rơi ướt gối. Anh nhận ra: đôi khi, “món quà” lớn nhất của một người phụ nữ không phải là tiền hay vật chất, mà là khi cô ấy dám bước đi, dám tự cứu lấy mình khỏi những điều tệ bạc.
Còn với Dũng, cú “lật kèo thế kỷ” ấy chính là bài học đắt giá nhất trong cuộc đời – bài học về tình yêu, về sự tôn trọng, và về cái giá của sự ngạo mạn.
Từ đó, anh không còn tự đắc nữa. Mỗi khi đến 20/10, anh lặng lẽ mang bó hoa đặt trước hiên nhà cũ – nơi từng có người phụ nữ anh đã đánh mất mãi mãi.