Mẹ chồng cho chú út tận 6 căn nhà, còn tôi chẳng có lấy 1 đồng. Ngày quyết định ra nước ngoài kiếm miếng cơm manh áo thì bà g:ào th:ét: “M:;ày đi ai nuôi t:;ao?” Cho thuê nhà
Tôi vẫn nhớ rõ ngày bà Hòa tuyên bố chia tài sản. Khi ấy, bà bảo:
– Mẹ tính rồi, Tín còn trẻ, phải ổn định tương lai. Sáu căn nhà này mẹ cho nó đứng tên hết. Còn vợ chồng con, cuộc sống ổn định, có nhà riêng rồi, không cần mẹ lo.
– Mẹ chia sao cũng được, miễn mẹ vui.
Tôi thật lòng nghĩ vậy. Tôi tin hạnh phúc không nằm ở tài sản, mà ở sự bình yên, tôn trọng giữa người trong nhà. Bà Hòa có vẻ hài lòng, từ đó càng thương tôi hơn, hay kể với hàng xóm:
– Con dâu tôi hiền lắm, chẳng tranh giành với ai.
– Mày định đi thật à?– Thế mày đi, ai nuôi tao? – bà đập mạnh tay xuống bàn – Mày tính để tao ở với ai? Tín thì có vợ, tụi nó bận, còn tao biết bấu víu vào ai hả con?
Tôi sững sờ. Suốt bao năm, bà vẫn sống riêng trong căn nhà lớn nhất, tiền thuê 5 căn còn lại cũng đủ sống sung túc. Tôi tưởng bà thích tự do, nào ngờ…
– Nó cưới vợ rồi, con bé dâu út không ưa tao. Nó bảo tao ở đâu cũng “ám vía nghèo”, tao nghe mà đau lòng. Mày là đứa tử tế nhất, giờ mày bỏ tao đi thì ai chăm tao khi đau yếu?Tôi nuốt nước mắt, gật đầu. Vậy là tấm vé Nhật bị hủy. Tôi ở lại với bà Hòa, dọn về sống chung.Nhưng đời sống cùng mẹ chồng không còn như xưa. Bà trở nên cáu bẳn, hay xét nét. Bà chê tôi nấu dở, phàn nàn tôi không “lễ phép như hồi mới về làm dâu”. Có lần, tôi vừa đặt bát cơm xuống, bà hất tay:
– Ăn kiểu gì, toàn cơm khô! Mày ở nhà hoài chẳng kiếm tiền, chỉ biết ăn hại!
Rồi một ngày, tôi ngất xỉu trong nhà tắm vì kiệt sức. Khi tỉnh dậy, thấy mẹ chồng ngồi cạnh, ánh mắt bà đỏ hoe. Bà run run nói:
– Tao… xin lỗi. Tao sợ ở một mình, nên ích kỷ quá. Tao cứ tưởng có nhiều nhà, nhiều tiền là yên ổn. Ai ngờ càng già, càng thấy cô đơn.
Thời gian trôi đi, sức khỏe bà yếu dần. Một buổi chiều, tôi vừa tan làm thì Tín gọi:
– Chị ơi, mẹ nhập viện rồi, bác sĩ bảo tim bà yếu lắm.
– Lan… tao đã làm di chúc mới… Sáu căn nhà… chia đôi cho hai anh em… Còn một căn, tao để tên mày. Tao không muốn mày đi đâu nữa, ở đây với mẹ, được không?Giờ đây, mỗi chiều, tôi ngồi trước hiên căn nhà ấy, nghe tiếng gió lùa qua mái ngói cũ. Ở góc phòng, vẫn còn chiếc ghế bà hay ngồi, chiếc áo len tôi đan vẫn còn vương mùi dầu gió.
Có lẽ, bà Hòa chưa bao giờ là người xấu. Bà chỉ là người mẹ già cô đơn, sợ bị bỏ rơi giữa dòng đời đang đổi thay. Cũng như tôi – người con dâu đã từng tổn thương, nhưng vẫn chọn ở lại vì một chữ hiếu.
Kết:
Hóa ra, tài sản không phải là thứ chia cắt con người – chính nỗi cô đơn mới là thứ khiến ta tổn thương nhau sâu nhất.
Ngày tôi ở lại, tưởng rằng mình chịu thiệt, nào ngờ lại nhận về thứ quý giá nhất: một mối tình thân không cùng huyết thống, nhưng chân thành và bền vững hơn bất cứ tài sản nào.
