Bố đ;ẻ cho 2 tỷ bán đất, chồng giữ luôn rồi đưa cho em trai mua nhà, đã thế còn m;ắng ch;ửi vợ sống í;ch kỉ, không chăm lo nhà chồng
“Bố có miếng đất, bán đi cho hai đứa có chỗ ở đàng hoàng, đỡ lận đận.”
Thảo rưng rưng xúc động, nhưng chồng cô – Nam – lại tỏ ra khá thản nhiên. Anh ta nhận tiền mà chẳng lấy lời cảm ơn, chỉ nói qua loa: “Em đưa anh giữ, anh tính toán cho hợp lý.”
Vài hôm sau, Thảo hỏi chồng chuyện mua nhà thế nào, Nam gắt lên:
“Anh tính hết rồi, đừng có xen vào. Đàn bà biết gì chuyện tiền bạc.”Thế rồi chỉ một tuần sau, cô nghe người quen nói Nam đem tiền đưa cho em trai – thằng Tín – để mua căn hộ chung cư đứng tên nó. Thảo sững sờ hỏi lại, Nam chẳng giấu giếm mà còn nói trơ trẽn:
“Nó sắp cưới vợ, anh giúp nó một tí, sau này anh em còn dựa nhau. Tiền nhà này là của anh, em đừng tỏ vẻ tiếc của!”Thảo nghẹn lời:
“Đó là tiền bố em bán đất, cho em để ổn định cuộc sống. Anh có quyền gì mà mang đi cho người khác?”Nam quay ngoắt lại, giọng gằn từng chữ:
“Đúng là đàn bà sống ích kỷ, tham lam! Được tí tiền đã tính toán. Không muốn sống thì xéo về nhà bố mà ăn bám!”Sau trận cãi vã, anh ta ném hành lý của vợ ra cửa, lạnh lùng nói một câu khiến Thảo chết lặng:
“Tôi nộp đơn ly hôn rồi. Cô về mà nhờ bố cô nuôi!”Hai tháng sau, Nam bỗng tái mặt khi nhận được cuộc gọi từ công an. Em trai anh ta – người được anh gửi trọn số tiền 2 tỷ – vừa bị bắt vì liên quan đến đường dây lừa đảo bất động sản. Căn nhà đứng tên Tín bị kê biên toàn bộ tài sản, tiền Nam chuyển cho em trai cũng nằm trong khoản bị điều tra.
Càng hoảng hơn khi Nam bị mời lên làm việc vì có liên quan tài chính. Anh luống cuống tìm Thảo, hy vọng cô giúp mình chứng minh số tiền kia là do bố vợ cho, không phải rửa tiền. Nhưng khi anh gọi, Thảo chỉ lạnh lùng đáp:
“Số tiền ấy là bố tôi cho tôi – con gái ông. Anh lấy trái phép, bây giờ tự chịu.”Vài tuần sau, tòa án ra quyết định: toàn bộ tài sản chung đã được xác định, Thảo được nhận lại phần 2 tỷ gốc do bố cho riêng, vì có chứng từ chuyển khoản và giấy chứng nhận rõ ràng. Còn Nam thì vừa mất vợ, vừa bị điều tra, vừa trắng tay.
Hôm gặp lại bố vợ ở tòa, Nam cúi gằm mặt, không dám nhìn. Ông Bình chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng như dao cắt vào lòng anh ta:“Người nghèo không đáng xấu hổ. Chỉ đáng xấu hổ là khi nghèo nhân cách.”
Nam chỉ biết đứng im, hối hận muộn màng.