Tôi đang b/ầ/u 5 tháng nằm trên giường s/ố/t c/a/o nhưng cả nhà chồng vẫn kéo nhau đi du lịch Hàn Quốc để cho tôi ở nhà 1 mình, đêm đó tôi vào viện cấ/p c/ứu…
Sáng hôm ấy, cả nhà chồng xôn xao chuẩn bị vali, cười nói rộn ràng. Tôi ngồi run rẩy ở góc giường, giọng khàn khàn gọi:
“Mẹ ơi, con mệt quá… chắc con không chịu nổi…”Mẹ chồng chỉ liếc qua, lạnh lùng đáp:
“Con lớn rồi, ốm thì uống thuốc, giờ cả nhà chuẩn bị bay rồi, không hoãn được đâu.”Chồng tôi thì đang hí hoáy check-in vé máy bay, chẳng thèm ngẩng đầu. Anh buông một câu gọn lỏn:
“Em nghỉ ngơi đi, đừng làm căng. Đi mấy hôm rồi anh về.”Họ để mặc tôi nằm co quắp trên giường, tiếng cửa kéo “rầm” một cái rồi im bặt. Căn nhà rộng thênh thang chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của tôi.Tôi cố gắng lết xuống bếp, nhưng chân run bần bật, nước mắt trào ra. Trong đầu chỉ hiện lên một câu: Nếu có chuyện gì với tôi và con, chắc họ cũng chẳng bận tâm.Điện thoại rung lên. Là số của cô bạn thân:“Sao giọng mày yếu thế? Mày đang sốt à?”
Tôi bật khóc kể hết. Chưa đầy 20 phút sau, cô ấy lao đến, vừa dìu tôi ra taxi vừa mắng:“Người ta đi hưởng thụ, còn mày thì suýt mất cả mẹ lẫn con! Thật không thể tin nổi!”
Tôi nhập viện trong tình trạng thiếu nước, huyết áp tụt. Bác sĩ cau mày:“Nếu đưa đến muộn thêm chút nữa, thai nhi có thể nguy hiểm.”
Tôi cắn chặt môi, lòng dâng lên nỗi uất nghẹn. Nhìn tờ kết quả xét nghiệm, tôi chợt nhận ra: đứa bé này chỉ còn tôi để bảo vệ. Và có lẽ, sau chuyến du lịch xa hoa kia, gia đình chồng sẽ phải đối diện với một quyết định mà tôi chưa từng dám nghĩ tới.“Nhanh lên! Tim thai yếu rồi!”
Nhưng rồi… tất cả chìm vào khoảng trống. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trong phòng bệnh trắng toát, bụng trống rỗng. Bác sĩ nhẹ nhàng báo tin:
“Chúng tôi đã cố hết sức… nhưng không giữ được.”Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Tôi chỉ biết khóc, ôm lấy chiếc gối cứng nhắc mà nấc nghẹn. Con tôi… đã ra đi, ngay khi tôi còn chưa kịp gọi một tiếng “mẹ”.
Hai ngày sau, cả nhà chồng từ Hàn Quốc trở về, còn mang theo vali đầy quà. Vừa bước vào phòng bệnh, mẹ chồng đã gắt gỏng:“Con dâu kiểu gì mà yếu ớt thế? Có thai mà không biết giữ gìn để xảy ra chuyện!”
Tôi chết lặng, không tin nổi tai mình. Tôi run run đáp:
“Con đã cầu xin… hôm đó con sốt cao, nhưng mọi người vẫn đi…”
Chồng tôi mặt lạnh tanh, quăng túi đồ xuống:
“Anh đã bảo em tự lo được mà. Sao lại để mất con? Em có biết bố mẹ anh mất mặt thế nào không?”
Tôi cười chua chát, nước mắt chảy dài. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rõ một điều: với họ, đứa bé chỉ là cái cớ để trách móc, còn tôi chưa bao giờ được coi là người trong gia đình này.
Tôi quay mặt vào tường, thì thầm một mình: “Con à, mẹ xin lỗi… nhưng cũng chính nhờ con, mẹ đã nhận ra sự thật phũ phàng này.”