Tôi 69 tuổi, con trai gửi tiền mỗi tháng nhưng tôi không nhận được đồng nào, tôi âm thầm kiểm tra, cảnh quay tại ngân hàng khiến cả nhà ch//ết lặ//ng…
Nghe con nói thế, lòng tôi nhẹ nhõm. Nhưng lạ thay, suốt gần một năm nay, tôi chẳng hề nhận được đồng nào. Cuộc sống của tôi vẫn chỉ dựa vào mấy đồng lương hưu ít ỏi.
Mỗi khi hỏi, con dâu cả lại gạt đi:
– Mẹ già rồi, cần gì tiêu nhiều. Tiền bạc cứ để vợ chồng con lo cho mẹ.
Một lần, tôi gọi điện hỏi thẳng Hùng:
– Con có gặp khó khăn gì không mà mẹ chẳng thấy tiền?
Đầu dây bên kia, Hùng ngạc nhiên:
– Sao lại thế được mẹ? Tháng nào con cũng chuyển về tài khoản của mẹ, vài hôm sau ngân hàng còn gọi xác nhận. Mẹ thử kiểm tra lại xem.
Hôm sau, tôi lặng lẽ ra ngân hàng xin sao kê. Nhân viên kiểm tra, rồi khẽ nói:
– Tài khoản của bác tháng nào cũng có tiền vào. Nhưng sau đó lại bị rút hết ở cây ATM.
Tôi yêu cầu ngân hàng trích xuất hình ảnh camera. Và khi màn hình hiện lên, tôi ngồi sụp xuống ghế: người rút tiền chính là con dâu cả. Nó đứng trước máy ATM, bình thản rút từng xấp tiền, nét mặt lạnh như không.
Tôi mang toàn bộ giấy tờ và hình ảnh về nhà. Buổi tối, tôi gọi vợ chồng con trai cả lại. Đặt tập giấy lên bàn, tôi nói:– Đây là tiền Hùng gửi cho mẹ suốt một năm nay. Nhưng mẹ không hề nhận được. Các con xem đi.
Con trai cả mở ra, mắt trừng trừng khi thấy hình vợ mình trên màn hình camera. Nó quay sang, giọng run run:
– Em… là em làm thật sao?
Con trai cả giận dữ quát:
– Em thật không còn coi mẹ ra gì nữa!
Hôm sau, con dâu mang toàn bộ số tiền đã giữ trả lại cho tôi, rồi hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Tôi nhận lại, nhưng lòng vẫn day dứt. Cảnh quay tại ngân hàng hôm ấy sẽ mãi là vết sẹo trong tim tôi – vết sẹo của sự phản bội, của bài học rằng tiền bạc có thể làm thay đổi lòng người.
Tôi không trách, nhưng cũng không quên. Bởi tôi hiểu, điều quý giá nhất không phải những đồng tiền Hùng gửi về, mà là sự chân thành, tình cảm gia đình. Một khi đã để lòng tham che mờ, tất cả sẽ sụp đổ.