Chồng cho em gái 500 triệu mua ô tô để khỏi phải bắ:t taxi đi làm khiến tôi ngẩn cả người trong khi tiền học của con còn chưa đóng

 

Tôi vừa xếp lại chồng sách vở của con thì nhận được tin nhắn từ ngân hàng: “Tài khoản của bạn đã trừ 500.000.000 VND”. Tôi ngớ người. Nửa tỷ, ai rút?

Quay sang hỏi chồng, anh bình thản:

– À, anh chuyển cho em gái mua ô tô. Cô ấy bảo đi taxi đi làm mệt lắm, tốn kém, anh thương.

Tôi chết lặng.
– Còn tiền học của con? Học phí kỳ này hơn 80 triệu, em nhắc anh đóng bao lâu rồi?

Anh nhíu mày, giọng hờ hững:
– Chuyện học của con tính sau, không gấp. Em gái anh đang cần, mua xe để chủ động công việc, cũng là đầu tư.

Tôi bật cười, nhưng nước mắt cứ trào ra. Gần một năm qua, tôi cắt giảm đủ thứ: không mua quần áo mới, ăn uống dè xẻn để lo cho con và trả góp căn nhà. Thế mà anh chỉ cần một cuộc gọi từ em gái, sẵn sàng chuyển ngay nửa tỷ – số tiền tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có một lúc trong tay.

Tối hôm đó, tôi nghe lén cuộc điện thoại của anh:
– Xe đẹp lắm, hợp với em lắm. Anh nói rồi, cần gì cứ bảo anh. Vợ anh… ừ, kệ cô ấy, anh lo được.

Tôi siết chặt tay, tim đập loạn. Lần đầu tiên trong mười năm hôn nhân, tôi cảm thấy mình không còn chỗ đứng trong gia đình này nữa.

Tôi bước ra, đặt lên bàn cuốn sổ tiết kiệm nhỏ tôi đã lén để dành cho con. Giọng tôi run lên:
– Tiền này là của con. Anh muốn cho ai, mua gì, đó là quyền của anh. Nhưng hãy nhớ, khi con hỏi “Ba, tại sao con không được đi học trường con mơ ước?”, anh là người trả lời, không phải tôi.

Anh nhìn tôi, im lặng. Nhưng tôi biết, từ giây phút đó, khoảng cách giữa chúng tôi đã quá xa để kéo lại.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ. Không phải để chuẩn bị bữa sáng cho chồng như mọi khi, mà để ghé ngân hàng. Sổ tiết kiệm mà tôi dành dụm mấy năm qua cho con – số tiền 420 triệu, cộng thêm khoản tôi vay thêm từ bạn thân – vừa đủ để tôi đặt cọc một chiếc ô tô. Không phải mẫu nào khác, mà là y hệt chiếc mà em gái anh vừa mua: cùng hãng, cùng màu, cùng phiên bản.

Ba ngày sau, xe được giao. Tôi cố tình lái về nhà đúng lúc anh đang rửa chiếc xe mới của em gái, đỗ sát cạnh, chìa khóa vẫn lủng lẳng trên tay.

Anh sững sờ:
– Em… lấy đâu ra tiền mua cái này?

Tôi mỉm cười nhạt:
– Tiền tiết kiệm của con. Sẵn anh bảo chuyện học chưa gấp, em nghĩ thôi thì mua xe cho… đỡ tủi. Con mình còn nhỏ, đi taxi mãi cũng mệt.

Mặt anh tái mét, đôi mắt chớp liên tục. Em gái anh đứng bên, bỗng lúng túng quay đi.

Tôi bước đến gần, giọng đủ để cả hai nghe:
– Anh à, trong nhà này, ai cũng biết nghĩ cho bản thân. Từ nay, em cũng sẽ thế. Đừng lo cho con, nó sẽ hiểu… cha mẹ nó đã ưu tiên điều gì.

Sáng hôm nhận xe, tôi lái thẳng tới nhà, đỗ cạnh chiếc xe mới của em gái anh. Anh đang lúi húi lau bóng, trên mặt còn vương vẻ tự hào. Tôi bước xuống, mở cửa để con bé chạy ra trước — con nhảy lên, ôm lấy vô-lăng với ánh mắt háo hức như được tặng cả thế giới.

Anh quay lại, mặt biến sắc:
– Em… lấy đâu ra tiền mua cái này?

Tôi nở nụ cười thật chậm, giọng đều như trả bài:
– Tiền này là tiền tiết kiệm của con. Em đã để dành cho ngày con cần — chứ không phải để mọi người thích thì vung tay mua sắm giúp tiện việc. Anh chuyển tiền cho ai là quyền của anh, nhưng đừng quên mai này con hỏi “Ba, tại sao ba mua xe cho cô ấy mà không mua cho con?”, ai sẽ trả lời?

Em gái anh lúng túng đứng nép xuống, cố cười rồi khựng lại khi thấy ánh mắt những người xung quanh. Hôm đó, đúng lúc tôi xuống xe, điện thoại réo — tôi đăng tấm ảnh hai chiếc xe cạnh nhau lên nhóm gia đình và vài nhóm quen biết, kèm dòng chú thích ngắn:
“Đã mua xe cho con — bằng tiền con tự để dành. Ai nói ‘đầu tư cho gia đình’ thì nhớ ghi rõ đầu tư cho ai nhé.”

– Anh không nghĩ thì càng tốt. Từ nay em không mở ví cho những thứ mà em nghĩ là ‘cần’ cho người ngoài gia đình. Em sẽ dạy con biết giá trị đồng tiền bằng hành động, không phải bằng lời hứa suông.

Anh cố níu kéo: “Chúng ta nói chuyện.” Tôi gật, nhưng không về nhà. Tôi nắm tay con, bước vào ngân hàng, mở một tài khoản riêng cho con — đứng tên con, có giấy tờ rõ ràng. Gói khoản còn lại đủ để đóng tạm một phần học phí trường con mơ ước (tôi đã tính toán kỹ), kèm theo một lá thư nhỏ cho con: “Mẹ tự hào về con — mẹ sẽ luôn là người bảo vệ điều tốt nhất cho con.”

Thời gian sau, tiếng đồn lan nhanh: “Vợ anh Quân mạnh dạn, không chịu nhịn nữa.” Hàng xóm thì thì thầm, em gái anh bị kéo ra xa dần vì nhiều người thấy cách cô ta chấp nhận ‘ăn’ món quà mà không thấy bận tâm. Anh bối rối, cố gắng vá víu, nhưng đã muộn — khoảng cách giữa hai người đã đủ rộng để bước đi.

Một buổi chiều, anh gọi, giọng khàn:
– Em… anh xin lỗi. Anh không hiểu vì sao anh làm vậy.

Tôi trả lời nhẹ:
– Anh xin lỗi thì tốt. Nhưng xin lỗi không nộp học phí, không trả lại sự tôn trọng đã mất. Nếu anh muốn bù đắp, hành động đi — đừng chỉ nói. Còn nếu anh cần thời gian để suy nghĩ, con và mẹ nó vẫn ổn. Chúng ta sẽ từ từ sắp xếp, cho rõ ràng.

Kết: Con tôi đi học bằng chiếc xe mẹ nó tự mua — đôi mắt sáng rực khi thấy lớp học mới. Em gái anh chẳng còn mặt mũi xuất hiện trước nhà nữa. Anh thì phải thừa nhận với chính mình rằng lòng vị tha không phải là cái duy nhất để gọi là “gia đình” — còn có trách nhiệm, tôn trọng, và thứ anh đã lãng quên. Tôi không la hét, không gây ồn ã; chỉ dùng một việc rất đơn giản — mua chiếc xe — để nói rõ một điều: từ nay, tôi sẽ không nhịn để giữ yên một cuộc hôn nhân chỉ có một phía chịu đựng.

Và khi tôi lái chiếc xe ấy đưa con về, qua con ngõ quen cũ, tôi mỉm cười. Lòng tôi nhẹ như vừa buông xong một vật nặng — không phải vì trả thù, mà vì cuối cùng đã chọn bản thân và con mình trước. Đó là sự hả hê tinh tế nhất: không phải làm cho anh đau, mà là để anh thấy người phụ nữ anh tưởng dễ dắt đã biết đi con đường của riêng mình.

Bài đăng phổ biến

Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ h-ừ-ng h-ự-c thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc…

Rúпg Độпg TҺaпҺ Hóa: Mẹ CҺồпg Xaү X.ác Coп Dȃu Để Làm Nem CҺua

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

Chồng vốn làm bốc vác ở chợ đầu mối. 1 hôm đi chở hàng sớm chẳng may g::â:y TNGT khiến bà cụ 81 t::uổi q;;;ua đ;;;ời, dù đã dốc hết tài sản đền bù nhưng vẫn bị khởi kiện nên chấp nhận đi t::ù 5 năm để làm lại cuộc đời. Trước khi đi, anh dặn tôi làm đơn l/y d/ị rồi đi cưới người khác nhưng tôi không đồng ý, nhất định chờ anh quay về để gia đình sum vầy. Cũng từ đó trở đi, tuần nào tôi cũng đều đặn vào thăm anh nhưng mỗi lần như vậy, anh lại ngỏ ý xin tôi 1 sợi tóc. Mặc dù chẳng biết anh làm gì nhưng tôi vẫn chiều ý anh. Ngày được tha bổng, anh trở về ôm trầm mẹ con tôi và nói rõ lý do về chuyện ‘sợi tóc’ khiến tôi s/ố/c nặng, nước mắt lã chã rơi

Cặp Đôi Xích Cha Vào Gốc Cây, 3 Ngày Sau Công An Phát Hiện Điều Kinh Hoàng…

‘Ngã ngửa’ khi phát hiện vợ đi tập yoga trong… nhà nghỉ

Rùпg Rợп Đắk Lắk :Cả Trườпg Học Ăп CҺáo NG.ƯỜI Suṓt NҺιḕu Ngàү Mà KҺȏпg Aι Haү

Con Dâu Bị Làm Nhục Ngay Giữa Đám Cưới – Cô Làm Điều Khiến Cả Gia Đình Quỳ Xuống

Phát hiện h;/ ài c//ốt liệt sĩ, làng tổ chức xây lại m;/ộ, vừa hạ tiểu xuống huy;ệt thì một người đàn ông gào khóc lao vào

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ t:ất