Chia đều 2 tỷ tiền tiết kiệm cho 3 đứa con trai, mỗi đứa 600 còn thừa 2 vợ chồng tôi để dưỡng già, vậy mà các con ào ào ý kiến, tỵ lạnh nhau từng chút 1 vì hoàn cảnh chúng không giống nhau
Ở làng Đông Hòa, vợ chồng ông Quân và bà Lựu sống cả đời tiết kiệm.
Căn nhà mái ngói rêu phong, góc sân lúc nào cũng có mấy chậu hoa mười giờ nở bung giữa nắng.
Hai ông bà không giàu, nhưng cũng chẳng nghèo — cả đời làm lụng dành được 2 tỷ tiền tiết kiệm để dưỡng già.
Bà Lựu ngồi run run, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.
Ông Quân nhìn quanh, lắc đầu:Ba đứa con bỏ về, mặt hầm hầm, ai cũng ấm ức.
Đêm đó, ông Quân và bà Lựu thức trắng.
Sáng hôm sau, hai người lặng lẽ lên ngân hàng.
Sau này ai thương thì về thăm, ai bận thì khỏi.
Còn hương khói, đất cát — để ông bà tự lo.”
Căn nhà mái ngói rêu phong, góc sân lúc nào cũng có mấy chậu hoa mười giờ nở bung giữa nắng.
Hai ông bà không giàu, nhưng cũng chẳng nghèo — cả đời làm lụng dành được 2 tỷ tiền tiết kiệm để dưỡng già.
Ông Quân vốn nghĩ, tuổi xế chiều rồi, chia bớt cho các con đỡ phải nghĩ ngợi.
Ông họp cả nhà, nói nhẹ như không:
“Bố mẹ tính rồi. Có 2 tỷ, chia cho 3 đứa con mỗi đứa 600 triệu, bố mẹ giữ lại 200 triệu phòng ốm đau.”Tưởng nói thế là yên chuyện.
Ai ngờ, cuộc chiến bắt đầu.
“Con cả, lo giỗ chạp, hương khói, sao lại chia bằng nhau được? Phải hơn chứ!”
Thằng thứ hai – anh Hải, chạy xe công nghệ, đập bàn:
Căn nhà nhỏ biến thành chợ cãi vã.Bà Lựu ngồi run run, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.
Ông Quân nhìn quanh, lắc đầu:Ba đứa con bỏ về, mặt hầm hầm, ai cũng ấm ức.
Đêm đó, ông Quân và bà Lựu thức trắng.
Sáng hôm sau, hai người lặng lẽ lên ngân hàng.
Một tuần sau, ông gọi cả ba về, giọng bình tĩnh lạ thường:
“Tiền bố mẹ chia xong rồi. Giờ đọc cho mà nghe.”
Ông mở cuốn sổ tiết kiệm mới, đặt trước mặt ba con trai.
Phần người nào cũng ghi bằng chữ rõ ràng:
Sau này ai thương thì về thăm, ai bận thì khỏi.
Còn hương khói, đất cát — để ông bà tự lo.”
Không ai nói thêm được lời nào.
Cả ba cúi đầu, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc lạnh lẽo.
Chiều hôm ấy, ông bà Quân dắt nhau ra hiên, ngồi ngắm nắng vàng rơi xuống sân.
Bà Lựu thở dài, nói nhỏ:
“Tiền giữ được, nhưng tình người… mất rồi, ông ạ.”
