Sự Bảo Vệ Thầm Lặng Của Ông Nội
Tại một khu phố yên bình ở Hà Nội, bé Lan, 10 tuổi, sống cùng ông nội, ông Tuấn, sau khi bố mẹ ly hôn. Cuộc sống êm đềm của hai ông cháu bỗng trở nên bất an khi bà hàng xóm, bà Hoa, phát hiện điều bất thường.
Một chiều tà, trong lúc ngồi may vá bên cửa sổ, bà Hoa liếc sang nhà ông Tuấn. Bà sững người khi thấy cảnh tượng đáng sợ: Lan ngồi bất động trên sàn, mắt mở to đầy hoảng loạn, nước mắt chảy dài, hai tay ôm chặt gối. Trước mặt bé, ông Tuấn đứng với vẻ mặt nghiêm khắc, tay cầm vật gì lấp lánh như lưỡi dao dưới ánh nắng. Tim bà Hoa đập thình thịch. Liệu ông Tuấn đang đe dọa Lan? Bà kéo rèm lại, tự hỏi mình vừa thấy gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của Lan cứ ám ảnh bà.
Vài ngày sau, bà Hoa quyết định hành động. Bà làm bánh dừa, món Lan thích, rồi sang gõ cửa nhà ông Tuấn. Ông đón bà với vẻ bình thản, nói Lan đang nghỉ ngơi vì cảm nhẹ. “Dạo này không thấy cháu đạp xe ngoài sân,” bà Hoa dò hỏi. Ông Tuấn trấn an rằng Lan ổn, nhưng rèm cửa đóng kín và câu trả lời mơ hồ khiến bà nghi ngờ. Tại sao nhà tối om? Sao Lan không ra ngoài?