Thời gian qua thời tiết nắng nóng gay gắt tôi mới cảm nhận được việc có ô tô thật hạnh phút biết bao bởi không phải chịu cảm giác đổ mồ hôi như tắm trong những ngày qua.
Cuối năm ngoái khi thị trường kinh tế có phần khó khăn, miếng đất dư ngày xưa tôi có mua ở vùng ngoại ô cũng không lời lãi nhiều như mọi người hay nói nên quyết định bán nhanh với mức giá 1 tỷ, dù không được như kỳ vọng nhưng cũng an ủi được phần nào.Cùng thời điểm đó thị trường xe có những ưu đãi mạnh, kết hợp với công việc thường xuyên di chuyển nên quyết chốt một chiếc sedan hạng C của một thương hiệu Hàn Quốc với mức giá chỉ hơn 750 triệu đồng đã bao gồm các khuyến mãi cũng như các phụ kiện cơ bản được nhiều bạn tư vấn như áp suất lốp, phim cách nhiệt, cam hành trình. Số dư còn lại tôi gửi tiết kiệm phòng hờ cho những trường hợp khẩn cấp.

Sau thời gian sử dụng trong đợt nắng gay gắt vừa rồi tôi mới cảm thấy hối hận bởi việc không mua sớm hơn. Nhớ lại những đợt nắng nóng của các năm trước việc ra đường gần như là rất ít trừ khi có việc gấp còn lại tôi thường xuyên sử dụng những dịch vụ giao nhận cho tiện lợi với mức phí ko rẻ.
Vì xe có dán phim cách nhiệt nên việc ảnh hưởng từ tia UV gần như không có, ngồi trong xe dưới trời nắng gắt 38-40 độ tôi cảm thấy rất hạnh phúc không, phải lỉnh khỉnh mặc áo chống nắng, đeo khẩu trang kín mít chưa kể mồ hôi tuôn ra tạo mùi khó chịu.
Trước đây tôi cũng từng có ý định mua xe nhưng khi nghe mọi người can ngăn bởi chi phí sử dụng đắt đỏ, xe mất giá khi bán lại, cần gì thì gọi taxi… thực tế sau vài tháng sử dụng chỉ có khoảng tiền gửi xe và ăn uống tăng lên bởi phải nhiều yếu tố. Sau đó thông qua các hội nhóm tôi biết được việc ăn uống nên tìm đến nhưng khu đô thị mới hay ra các vùng quê sẽ tối ưu hơn bởi việc đậu xe cũng dễ dàng hơn.

Chưa kể những ngày gặp khách hàng, hay đi nhưng sự kiện cứ lo nơm nớp cái áo sơ mi trắng chuyển sang chấm bi bởi sình văng từ xe phía trước, đôi giày da lên mùi khó chịu. Thế đó, từ ngày chuyển sang xe hơi quần áo khô ráo, tự tin hơn hẳn trong những buổi gặp gỡ.
Đâu đó trong những buổi tối lướt mạng xã hội, tôi đọc đâu đó dòng status “bạn có thể ngủ trên xe, nhưng không thể lái một miếng đất ra đường”, câu này cũng có phần đúng bởi với mức giá 800 triệu đồng bạn chỉ có thể mua đất ở quê chờ chục năm dưỡng già, chứ nhà phố thì e rằng khó và nếu có thì cũng khó có sự minh bạch.

Giờ đây mỗi sáng cuối tuần, tôi thường xuyên chở ba mẹ đi ăn sáng, uống cafe, có khi dạo ra biển, để hưởng thụ cuộc sống sau 5-6 ngày làm việc căng thẳng, đây cũng vốn là điều mà những chiếc xe máy dù có đắt đỏ cũng không thể làm được, cảm giác như phần nào báo đáp cũng khiến tôi trở nên hạnh phúc.
Có lần, tôi chở bạn gái đi dưới mưa, nàng áp tay vào kính cửa sổ xe nói “anh ơi nhìn hạt mưa chạy này”. Câu nói có phần ngây ngô nhưng lại đưa tâm hồn tôi về thời thơ ấu khi đứng ở mái hiên thò tay đón những giọt mưa đầu tiên từ mái nhà rơi xuống một cách thích thú.

Có thể những chia sẻ của tôi khi nói ra sẽ bị cho là ích kỷ. Nhưng mà cũng đúng khi có chút ít kỷ so với người tiếc tiền hay nghe những lời tư vấn không đâu vào đâu mà tiếp tục sử dụng xe máy, mang lại những trải nghiệm tệ cho vợ con. Hãy thoáng lên đừng suy nghĩ xe hơi là một thứ tiêu sản nữa, đó là ấu trĩ. Bởi bản chất là nó phục vụ cho cuộc sống tốt hơn và hãy nghĩ theo hướng chỉ xem việc đi xe máy hay ôtô chỉ là sở thích của mỗi người, chứ không còn vì điều kiện kinh tế nữa.