Mẹ chồng tôi th;; uê người đ /ẻ hộ nhưng đ ứa b;;é sinh ra khiến cả nhà chồng s;;ốc đ;;iếng

 Tôi tên là Hương, sinh ra đã không có đôi tay. Từ nhỏ, tôi bị người đời dè bỉu, xa lánh, gọi là “đồ quái vật”. Nhưng tôi không bao giờ để số phận định nghĩa mình. Tôi học cách làm mọi thứ bằng chân: viết chữ, nấu ăn, thậm chí thêu thùa. Dù vậy, tôi chưa bao giờ dám mơ đến chuyện yêu đương hay lập gia đình, cho đến khi gặp anh Dũng.

Dũng là một người đàn ông lành lặn, khỏe mạnh, làm nghề thợ mộc trong làng. Anh không ngại ánh mắt dò xét của mọi người, kiên trì theo đuổi tôi. Anh bảo: “Hương, em không có tay, nhưng trái tim em đẹp hơn bất kỳ ai anh từng gặp.” Lời nói ấy khiến tôi rơi nước mắt, và tôi đồng ý làm vợ anh.

Sau khi cưới, chúng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ bên cạnh nhà bố mẹ chồng. Nhưng cuộc sống không dễ dàng như tôi nghĩ. Cả làng xì xào bàn tán, bảo rằng tôi không xứng với Dũng, rằng con cái sau này sinh ra chắc chắn sẽ dị tật, “chẳng giống người”. Mẹ chồng tôi, bà Lan, vốn đã không ưa tôi, càng nghe những lời đó thì càng lo lắng. Bà sợ dòng dõi nhà chồng sẽ bị “ô uế” vì tôi.

Một ngày, bà Lan gọi Dũng vào nói chuyện riêng. Tôi đứng ngoài cửa, nghe loáng thoáng bà bảo: “Con Hương không thể sinh con được. Nhà mình phải tìm người đẻ thuê, để tránh giống mẹ nó. Dòng dõi nhà ta không thể để một đứa trẻ dị tật làm xấu mặt.” Dũng ban đầu phản đối, nhưng trước áp lực của mẹ, anh đành gật đầu.

Họ tìm một người phụ nữ trẻ trong làng, tên là Thảo, để mang thai hộ. Thảo khỏe mạnh, xinh đẹp, và được trả một khoản tiền lớn. Tôi đau lòng lắm, nhưng không dám nói gì. Tôi tự nhủ, chỉ cần Dũng vẫn yêu thương tôi, tôi sẽ chấp nhận tất cả.

Chín tháng trôi qua, Thảo sinh hạ một bé trai. Cả nhà chồng tôi vui mừng khôn xiết, chuẩn bị một bữa tiệc lớn để ra mắt đứa trẻ với cả làng. Nhưng khi đứa bé được bế ra, không khí bỗng chìm trong im lặng. Cả làng không ai dám nhìn, có người còn quay mặt đi, thì thầm: “Trời ơi, sao lại thế này?”

Đứa bé không có tay, không có chân, chỉ có một cơ thể nhỏ bé tròn lẳn như một quả bóng. Mẹ chồng tôi sốc đến mức ngã quỵ, miệng lẩm bẩm: “Sao có thể… sao có thể như thế được?” Dũng ôm tôi, nước mắt lăn dài, không nói nên lời.

Hóa ra, Thảo – người được chọn để sinh con hộ – chính là em gái ruột của tôi, được gia đình giấu kín từ nhỏ vì sợ tôi buồn. Chúng tôi là chị em sinh đôi, và cô ấy cũng mang gen dị tật giống tôi, dù bề ngoài lành lặn. Mẹ chồng tôi không hề biết điều đó khi chọn Thảo. Đứa trẻ sinh ra, dù không phải từ tôi, vẫn mang dòng máu của gia đình tôi, và số phận nghiệt ngã đã khiến nó chịu dị tật còn nặng nề hơn cả tôi.

Cả làng từ đó không còn dám xì xào nữa. Mẹ chồng tôi, sau cú sốc ấy, dần thay đổi. Bà bắt đầu chăm sóc tôi như con ruột, chuộc lại lỗi lầm của mình. Còn tôi và Dũng, chúng tôi quyết định nhận nuôi đứa bé, đặt tên là Phúc, với hy vọng cuộc đời con sẽ bình an, hạnh phúc, dù con không giống người thường.


Bài đăng phổ biến

Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ h-ừ-ng h-ự-c thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc…

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

“Coп пҺậп lươпg cҺưa? CҺo mẹ vàι trăm mua gạo” và cȃu trả lờι của coп gáι kҺιếп aι cũпg sṓc

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ t:ất

4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng

Được người nhặt rác nuôi, nam sinh đỗ đại học số 1 châu Á, từ chối nhận lại bố mẹ ru::ột và 35 tỷ bù đắp: Lý do khiến nhiều người rơi nước mắt

Nữ diễn viên buồn lấy kim cương ra đếm đã “bị b;ắ.t vì rửa t;iền cho đại gia”? Sự thật khiến khán giả rù;ng mì;nh

Những người пàყ tuyệ t đṓ i đừng ăn THỊT VỊT dù thèm đḗn mấy

TҺaпҺ пιȇп 26ɫ uпg tҺư gaп dù kҺȏпg rượu Ьιa, BS пóι 2 tҺóι queп ăп uṓпg còп ƌộc Һạι Һơп: Aι có Ьỏ пgaү

Đình Triệu người hùng mới của tỉnh Thái Bình mang chức vô địch về nhưng không dám mở tiệc ăn mừng vì s-ợ một thứ ở quê nhà…