Cô bé bán rau xông vào đám cưới đại gia, chỉ thẳng mặt cô dâu h/ét lên: bà là mẹ tôi !

 Trời Sài Gòn giữa tháng Tư nóng như đổ lửa. Trên con đường dẫn vào biệt thự trắng toát nằm giữa khu Thảo Điền sang trọng, đoàn  xe cưới nối đuôi nhau như rồng uốn lượn. Trên thảm đỏ, khách mời sầm uất, váy áo lộng lẫy, tiếng nhạc du dương vang vọng. Người ta tụm năm tụm ba bàn tán về cô dâu xinh đẹp, bà chủ tương lai của tập đoàn Duy Minh – người phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, và đặc biệt… chưa từng công khai tình yêu với ai.

Cánh cửa lớn của biệt thự từ từ mở ra, cô dâu trong váy cưới đính pha lê nhập khẩu Ý, mái tóc búi cao sang trọng, từng bước nhẹ nhàng bước ra như tiên nữ. Bà ta mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng cũng xa cách, một nụ cười đã quen thuộc trong các tạp chí thời trang và chương trình truyền hình.

Nhưng khi MC vừa cất lời tuyên bố buổi lễ bắt đầu, cánh cổng biệt thự bật mở, một bóng người nhỏ nhắn lao vào, lẫn trong sự hỗn loạn và tiếng kêu thất thanh của bảo vệ và người giúp việc.

Cô bé ấy khoảng chừng 14, mặc áo sơ mi cũ, tay còn dính đất, mồ hôi nhễ nhại, chân trần. Đôi mắt cô bé rực lửa, không phải vì giận dữ, mà là vì một cơn giằng xé suốt nhiều năm nay bùng nổ. Trên tay cô ôm một bó rau muống, còn dính cả gốc rễ, như thể vừa từ chợ về.

Tiếng hét vang lên, khiến toàn bộ đám cưới chết lặng:

– BÀ LÀ MẸ TÔI!!!

Tên cô bé là Linh – Nguyễn Thị Linh, lớn lên tại một xóm nhỏ gần bãi rác quận 8. Mỗi sáng sớm, Linh cùng bà ngoại đẩy xe rau đi bán khắp các con hẻm. Dù khổ cực, Linh chưa bao giờ phàn nàn. Nhưng trong thâm tâm, cô luôn có một câu hỏi chưa lời đáp: “Mẹ con là ai? Tại sao mẹ bỏ con?”

Bà ngoại chỉ nói một câu suốt bao năm:

– Mẹ mày là người sống trên cao lắm, cao đến mức không bao giờ quay đầu nhìn xuống.

Linh không hiểu. Cho đến một ngày, khi dọn rau ở chợ Bình Tây, cô tình cờ thấy tấm hình người phụ nữ trên bìa tạp chí. Khuôn mặt ấy… quá quen. Mái tóc, đôi mắt, và cả nốt ruồi dưới đuôi mắt trái – giống hệt tấm hình cũ mà bà ngoại vẫn cất giữ trong hộp gỗ, tấm hình đen trắng chụp cùng đứa bé sơ sinh… là cô.

Người phụ nữ đó tên là Minh Trang, giám đốc điều hành công ty mỹ phẩm cao cấp, “bà hoàng” truyền thông, và sắp cưới người chồng giàu có bậc nhất thành phố.

Linh không tin vào trùng hợp. Cô lục lại mọi thông tin, lén vào thư viện, tra cứu tên Minh Trang, và phát hiện một sự thật còn đau lòng hơn cả tưởng tượng: Minh Trang từng có một con gái lúc 17 tuổi, nhưng khi lên đại học, đã tuyên bố đứa trẻ chết non, rồi biến mất khỏi làng quê nghèo.

Và hôm nay, cô đến đây không phải để xin nhận mẹ – mà để vạch trần sự thật, để hỏi bà ta tại sao có thể bỏ rơi đứa con máu mủ của mình, để rồi nay đội vương miện hào nhoáng giữa bao lời chúc tụng.

Không ai tin lời Linh. Bảo vệ kéo cô ra, khách mời xì xào: “Lại một đứa kiếm chuyện moi tiền!”, “Giả danh ăn vạ!”, “Trẻ con bây giờ ghê gớm lắm!”. Cô dâu – Minh Trang – lúc đầu sững người, sau đó khẽ cười nhạt.

– Tôi không biết con bé này là ai. Ai đó gọi công an giúp tôi.

Linh không hét nữa. Cô chỉ rút trong túi áo ra bức ảnh, chìa lên cao. Trong ảnh là một cô gái trẻ, đôi mắt chính là Minh Trang, đang bế một đứa trẻ còn đỏ hỏn. Góc dưới có ghi ngày tháng: 2009 – Long An.

Lúc này, đám đông bắt đầu xôn xao. Phóng viên chen lấn, livestream rộn ràng. Ai cũng thấy rõ gương mặt trong ảnh – không thể lẫn vào đâu được.

Một người khách lớn tuổi – bác sĩ sản nổi tiếng – bất ngờ lên tiếng:

– Tôi… chính là người đỡ đẻ cho cô Trang ngày ấy. Cô ấy khóc cả đêm vì không muốn giữ đứa trẻ. Tôi nhớ rất rõ vết sẹo sinh mổ bên hông trái…

Cả khán phòng chết lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về Minh Trang. Người phụ nữ ấy run rẩy, nắm chặt tay chồng sắp cưới. Nhưng ông ta đã buông tay.

– Em có con? Em từng bỏ con?

Không ai biết lý do Minh Trang giấu kín quá khứ. Không ai biết cô từng bị gia đình từ mặt khi có thai năm 17, từng sống lay lắt ở nhà trọ giá rẻ, từng gạt nước mắt ký giấy trao con cho người khác nuôi – nhưng cuối cùng, lại hối hận cả đời.

Minh Trang bước xuống bậc thềm, đến gần Linh. Ánh mắt bà ta hoảng loạn, đau đớn, và rồi… lặng lẽ gục xuống trước mặt đứa bé gái nhếch nhác. Không còn ai nhận ra bà hoàng ngành mỹ phẩm nữa.

– Mẹ xin lỗi… mẹ sai rồi…

Linh không khóc. Cô chỉ nói:

– Con không cần mẹ nhận lại, chỉ cần mẹ ngừng giả vờ.

Cô quay người, bỏ lại sau lưng tất cả tiếng gọi, tiếng khóc, tiếng đám đông ồn ã.

Sau đám cưới đổ vỡ, Minh Trang rút lui khỏi truyền thông. Không ai thấy bà xuất hiện ở sự kiện nào nữa. Nhưng vài tháng sau, báo chí rộ tin về một học bổng mang tên “Linh” dành cho trẻ em bị bỏ rơi, được tài trợ bởi một “nhà hảo tâm ẩn danh”.

Linh nhận được một phong thư không ghi người gửi. Trong đó có tờ sổ tiết kiệm, một bức thư viết tay với dòng chữ nguệch ngoạc:

“Mẹ không dám xin con tha thứ. Nhưng nếu con cần, mẹ sẽ luôn đứng ở phía sau.”

Linh không phản hồi. Nhưng cô đã đóng tiền học cho kỳ đầu tiên, gói lại bó rau sạch nhất mang cho bà ngoại, và nói:

– Ngoại ơi, từ giờ, con không bán rau nữa. Con đi học!

Linh đi học.

Cô bé bán rau ngày nào giờ mặc áo sơ mi trắng, cặp sách cũ nhưng thẳng thớm, lặng lẽ bước vào trường cấp ba với học bổng toàn phần. Trong lớp, bạn bè ban đầu chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, rồi cảm phục. Bởi dù xuất thân từ bùn đất, nhưng Linh học như điên, đọc như nuốt từng con chữ.

Tối về, cô vẫn giúp bà ngoại phân loại rau, nhưng không còn đẩy  xe đi khắp các con hẻm nữa. Cô bé ấy đã có mục tiêu rõ ràng: phải trở thành người đủ mạnh để không ai có thể ruồng bỏ mình một lần nào nữa.

Ở một nơi khác, Minh Trang – người phụ nữ từng đứng trên đỉnh vinh quang – nay sống lặng lẽ ở Đà Lạt. Không còn máy quay, không còn ánh đèn. Chỉ có căn nhà nhỏ nhìn ra rừng thông, và chiếc máy khâu cũ bà học cách sử dụng để may túi vải cho trẻ em khuyết tật.

Có lúc, bà định xuống Sài Gòn gặp lại Linh. Nhưng rồi lại sợ. Sợ ánh mắt lạnh lùng của con bé. Sợ mình không xứng đáng. Mỗi lần như thế, bà lại viết một lá thư, nhưng chưa bao giờ gửi.


Chương 7: VẾT THƯƠNG KHÔNG LÀNH

Một ngày tháng Bảy, bà ngoại Linh đổ bệnh nặng. Căn bệnh tim vốn âm ỉ nhiều năm nay đột nhiên phát tác.

Linh bán sạch những gì có thể – kể cả chiếc xe đạp cũ để đưa bà vào viện. Nhưng viện phí là con số khổng lồ. Cô rơi vào tuyệt vọng.

Giữa lúc ấy, một người phụ nữ xuất hiện ở hành lang bệnh viện. Áo sơ mi xanh nhạt, đội nón rộng vành. Nhìn thấy Linh, bà ta dừng lại – im lặng rất lâu. Không phải vì ngại, mà vì sợ.

– Ngoại con thế nào?

Linh không trả lời. Nhưng nước mắt cô rơi – không phải vì giận, mà vì cuối cùng, người mẹ ấy đã đến.

Không một lời trách móc. Minh Trang lặng lẽ đi làm thủ tục đóng viện phí, thuê phòng chăm sóc đặc biệt, rồi lùi ra sau bức tường kính. Từng đêm, bà ngủ trên ghế chờ, không dám bước vào.

Đến khi bà ngoại tỉnh lại, ánh mắt bà rưng rưng. Bà nắm tay Linh, nói:

– Tha cho mẹ con đi… Tha cho bà ấy, cũng là tha cho chính con.

Ngày 20/10, trường tổ chức lễ “Ngày của mẹ”. Mỗi học sinh đều mời mẹ lên sân khấu, tặng hoa và nói lời yêu thương. Linh từ chối tham gia. Cô không thể diễn được.

Nhưng đến phút cuối cùng, khi chương trình đang diễn ra, Linh bất ngờ bước lên sân khấu. Cô cầm mic, nhìn khán phòng đầy người, nói bằng giọng run run:

– Em từng nghĩ, mẹ em là người nhẫn tâm nhất.

Mọi ánh mắt dồn vào cô.

– Nhưng giờ em hiểu, có những sai lầm người ta không thể quay lại sửa, chỉ có thể sống để bù đắp. Và nếu hôm nay em không bước ra đây… có lẽ cả đời này em sẽ hối tiếc.

Từ hàng ghế cuối, một người phụ nữ bật khóc, đứng dậy. Minh Trang run rẩy bước lên. Linh cúi đầu đưa bó hoa nhỏ:

– Con vẫn chưa biết tha thứ là gì. Nhưng… con sẽ thử.

5 năm sau.

Một buổi sáng mùa thu, tại lễ tốt nghiệp của một trường đại học danh tiếng, cô gái trẻ trong bộ áo cử nhân bước lên sân khấu nhận bằng loại giỏi. Trên bảng vàng danh dự, cái tên Nguyễn Thị Linh được xướng lên trong tràng pháo tay vang dội.

Bên dưới khán đài, một người phụ nữ trung niên gầy gò, ánh mắt lấp lánh nước nhìn không chớp. Đó là Minh Trang – không còn là bà hoàng nữa, mà là một người mẹ – đúng nghĩa.

Sau buổi lễ, hai mẹ con đứng cạnh nhau dưới gốc phượng già. Linh cười, đưa tay nắm tay mẹ.

– Mẹ ơi, con quyết định rồi. Con sẽ không đi du học. Con muốn ở lại… để mở lớp dạy học cho tụi nhỏ trong xóm mình.

Minh Trang rưng rưng.

– Con không cần hy sinh vì ai cả. Con có quyền bay cao hơn mà.

– Con không hy sinh đâu mẹ. Con đang trả lại cho đời… những gì mẹ từng trả lại cho con.

Khu xóm nhỏ bên bờ kênh rạch, từng ngày bốc mùi hôi thối, giờ mọc lên một căn nhà cấp 4 sạch sẽ, với tấm bảng nhỏ treo trước cổng: “LỚP HỌC LINH HOA – Dành cho trẻ em nghèo.”

Lũ trẻ trong xóm ùa vào mỗi chiều. Những đứa bé từng phải đi nhặt ve chai, bán vé số, giờ ngồi ngay ngắn, ê a học chữ.

Minh Trang cũng tham gia – bà dạy mấy bé làm xà phòng thủ công, may túi tái chế. Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của tụi nhỏ, bà lại nhớ đến con gái mình khi còn thơ bé – và biết rằng, có những thứ mất đi một lần, sẽ không thể lấy lại, nhưng có thể bắt đầu lại bằng một cách khác.

Còn Linh, cô gái ấy mỗi đêm vẫn ngồi chấm bài, gõ bài giảng, và đôi lúc, ngồi lặng yên nhìn trời sao qua ô cửa sổ. Từ một cô bé bán rau nghèo khó, cô đã đi qua giông bão, chịu đựng tổn thương, tha thứ, và lớn lên – không chỉ bằng tuổi, mà bằng trái tim.

Câu chuyện không phải là cổ tích. Nhưng nó thật – và đáng tin, vì đôi khi, chỉ cần một người dám hét lên giữa lễ cưới của đại gia rằng: “Bà là mẹ tôi!” – thì thế giới này lại có thêm một cơ hội để yêu thương.

Bài đăng phổ biến

Nói dối vợ đi công tác nhưng thực ra là đưa bồ đi du lịch, đêm đó đang ‘tập thể dục’ h-ừ-ng h-ự-c thì vợ cứ gọi nheo nhéo hàng chục cuộc…

Bé Gáι 12 Tuổι Có TҺaι NҺập Vιệп Cấp Cứu, Bác Sĩ Lặпg Ngườι KҺι Bιết Sự TҺật Đằпg Sau…

“Coп пҺậп lươпg cҺưa? CҺo mẹ vàι trăm mua gạo” và cȃu trả lờι của coп gáι kҺιếп aι cũпg sṓc

Vợ ngoại tình với ông hàng xóm 60 tuổi và cái kết khi người chồng biết sự thật khiến ai cũng nghẹn lòng

Mỗi tháng thu nhập của tôi không dưới 30 triệu, nhưng vì là đàn ông không cần tiêu nhiều nên tôi chỉ giữ lại vài triệu còn lại đưa cho vợ t:ất

4 ‘chỗ hiểm’ đàn bà khôn ngoan cấm tiệt đàn ông ‘sờ’ vào, kể cả chồng

Được người nhặt rác nuôi, nam sinh đỗ đại học số 1 châu Á, từ chối nhận lại bố mẹ ru::ột và 35 tỷ bù đắp: Lý do khiến nhiều người rơi nước mắt

Nữ diễn viên buồn lấy kim cương ra đếm đã “bị b;ắ.t vì rửa t;iền cho đại gia”? Sự thật khiến khán giả rù;ng mì;nh

Những người пàყ tuyệ t đṓ i đừng ăn THỊT VỊT dù thèm đḗn mấy

Cô gái mang th:;ai bị chó nghiệp vụ sủa không ngừng, sau 30 phút sự thật khiến mọi người ch/ết lặng