Không đành lòng để mẹ một mình, tôi và chồng đón bà về sống cùng mà không ngờ quyết định sẽ thay đổi cuộc đời
Căn nhà của mẹ chồng tôi mấy tháng nay chìm trong không khí ảm đạm. Bà bị ung thư gan giai đoạn cuối, các bác sĩ đã lắc đầu, nói rằng thời gian của bà không còn nhiều. Biết mình chẳng sống được bao lâu, bà quyết định gọi các con về để chia tài sản, nhằm tránh cảnh anh chị em bất hòa sau khi bà ra đi.
Anh cả, đứa con trai mà bà luôn tự hào, được giao quyền thừa kế căn nhà bà đang ở. Còn vợ chồng tôi, là con thứ, chỉ nhận được 300 triệu đồng. Sau khi mọi việc xong xuôi, anh cả vội vã rời đi, không chút lưu luyến. Các anh em khác cũng chẳng mặn mà với việc chăm sóc bà. Chỉ còn mình tôi – đứa con dâu – ở lại, vừa thương bà, vừa không đành lòng để bà nằm đó một mình.
Bà đã từng đối xử rất tốt với tôi khi tôi mới về làm dâu. Những năm đầu khó khăn, bà là người duy nhất trong nhà đứng ra bảo vệ tôi. Vì vậy, dù mệt mỏi, tôi vẫn ngày ngày chăm sóc bà. Tôi thay bỉm, đút cháo, lau người cho bà, bất kể mùi hôi khai khiến ai cũng khó chịu.
Tối hôm đó, khi tôi đang ngồi bên giường, bà bỗng gọi tôi lại. Giọng bà yếu ớt nhưng ánh mắt lại lấp lánh một tia sáng kỳ lạ:
Mẹ không còn sống được bao lâu nữa. Nhưng con là người duy nhất thương mẹ thật lòng. Cầm lấy cái này mà lo cho cuộc sống sau này.
Tôi nhìn xuống, thấy bà đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm. Khi nhìn số dư, tôi sững người – 15 tỷ đồng!Con đừng nói với ai. Số tiền này là của mẹ dành dụm cả đời. Con đã chăm sóc mẹ thế này, mẹ tin con xứng đáng.Tôi mừng rỡ, nước mắt rơi lã chã. Tôi ôm lấy bà, cảm giác như mọi khó khăn trước giờ cuối cùng đã được đền đáp.
Hôm sau, tôi ra ngân hàng để rút tiền, lòng đầy hy vọng về một cuộc sống mới. Nhưng khi đến quầy giao dịch, nhân viên kiểm tra xong sổ thì ngước lên nhìn tôi:
Xin lỗi chị, số tiền này hiện đã được chuyển toàn bộ sang tên người khác.
Tôi choáng váng:
Là sao? Người khác nào?
Tôi choáng váng:
Là sao? Người khác nào?
Tôi chết sững. Lan chính là con nuôi của mẹ chồng tôi – một người mà bà đã âm thầm giúp đỡ suốt nhiều năm qua, nhưng chưa bao giờ nhắc đến trong các cuộc họp gia đình.
Tôi trở về nhà, lòng trĩu nặng. Mẹ chồng tôi nằm trên giường, nhìn tôi với ánh mắt bình thản:Mẹ biết con sẽ thắc mắc. Nhưng Lan cũng là con của mẹ, dù không cùng máu mủ. Nó cần số tiền đó hơn con. Mẹ tin con sẽ hiểu.
Tôi không nói gì. Nỗi buồn và thất vọng đan xen trong lòng, nhưng tôi không thể trách bà. Có lẽ, đây cũng là cách bà yêu thương và lo lắng cho những người mà bà coi là con cái, dù tôi biết mình đã mất đi cơ hội “lên hương” từ đây.
Cầm cuốn sổ trống rỗng trở về, tôi nhận ra rằng đôi khi, tình cảm không thể đong đếm bằng tiền bạc. Nhưng lòng người, dù tốt đẹp đến mấy, cũng khó tránh khỏi cảm giác hụt hẫng khi bị đặt ở vị trí thứ hai.